Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
9
Thấy ta quả nhiên đã “ngoan”, bọn họ không giam lỏng ta nữa, ta chẳng phải nửa đêm trèo tường như trước.
Trước cửa tư thục, từng nhóm học trò lục tục ra về, ta đợi lâu mà vẫn chưa thấy bóng Hứa Hoài Thanh.
Bất đồ, một giọng nói quen vang lên gọi giật: “Đã bảo mà, kiểu gì Lý Tiễn Xuân cũng đến, các ngươi coi, nàng ta còn đang mon men dâng đến cầu xin ta đấy.”
Nghe giọng cười cợt đinh tai của Châu Uyên, ta nhíu mày.
“Đáng tiếc, dẫu tính khí ngươi tệ, trông cũng không đến nỗi mà lại sắp gả cho Trương Tứ.”
Ta chẳng màng đáp, chỉ vén lớp sa mỏng nơi mũ, ngó xem Hứa Hoài Thanh ra lúc nào.
Châu Uyên vẫn bám chặt, nói oang oang: “Lý Tiễn Xuân, vốn định cưới tỷ tỷ ngươi vào cửa trước, sau đó cho ngươi làm quý thiếp…”
Ta nghe xong, ngoảnh lại nhìn hắn chằm chằm.
“Biểu tỷ ta khi nào nói muốn gả cho ngươi?”
Hắn ra vẻ chắc chắn: “Chuyện đó ngươi đừng lo, ta có cách.”
Châu Uyên chợt vẫy tay ra ý kêu ta ghé lại gần, bảo có điều muốn nói riêng.
Ta nghi hoặc nghiêng người, hắn ghé sát tai rù rì như chó sủa: “Gã Trương Tứ kia vốn đào hoa chóng chán, bọn ta thường cùng nhau vui vẻ, ngươi về làm vợ hắn, ta có thể tạm chấp nhận ngươi, cùng ngươi lén lút qua lại.
Chuyện này ngươi khỏi sợ hắn phát hiện vì phía ta còn có phụ nữ đưa cho hắn…”
Đúng là bỉ ổi đê tiện.
Chưa để hắn nói hết, ta đấm thẳng vào mắt phải hắn.
“Ngươi… thứ đàn bà hung hãn! Sao dám đánh ta?”
Hắn ôm mặt kêu to, mí mắt phải đã sưng, vừa chửi rủa không tiếc lời.
“Ta không chỉ đánh ngươi một quyền mà còn có thêm quyền thứ hai.”
Ta vung nắm đấm, gằn giọng: “Quyền này thay biểu tỷ ta giáng xuống!”
Dù ta chán ghét La Ty Ty nhưng còn khinh bỉ tên công tử bột này hơn, hắn hoàn toàn không xứng với nàng.
Thoạt đầu Châu Uyên còn to mồm, sau dăm bận ăn đòn liền xuống nước van xin.
Chuyện ẩu đả giữa phố lan đi rất nhanh, Hứa Hoài Thanh nghe thế liền chạy ra.
Ta đánh cho Châu Uyên bỏ chạy thục mạng, ngoảnh lại đã thấy hắn đứng sau lưng tự lúc nào.
Lúc ấy, ta vẫn còn giơ nắm đấm, ngẩn người khi thấy hắn, vội hạ tay, liền giải thích: “Hắn nói bậy, ta đánh hắn vài quyền là nhẹ rồi.
Thoáng ngạc nhiên hiện trên nét mặt Hứa Hoài Thanh nhưng ý cười lấn lướt.
E rằng hắn cũng biết rõ con người Châu Uyên, chỉ thêm hả dạ thôi
Song chắc hẳn thấy ta dữ dằn vậy, hắn cũng có phần sợ.
Chưa kịp cất tiếng, kẻ đứng cạnh hắn đã mở lời, vẻ mặt hớn hở trỏ ta hỏi: “Chẳng lẽ đây là nữ hiệp trong lời ngươi nói?”
Mặt Hứa Hoài Thanh thoáng đỏ, lặng lẽ gật.
Người kia ắt là bạn đồng môn, anh ta tỉ mỉ quan sát ta, muốn nhìn thấu lớp mạn che, cười khà khà: “Quả nhiên, ngay cả tên công tử họ Châu mà cô nương cũng dám nện, thật là hào kiệt trong giới nữ nhi.”
Ta hơi ngây ra, lần đầu có kẻ khen ta đánh nhau giỏi.
“Không dám nhận.”
Ta khẽ cười, bèn hỏi: “Nhưng ‘nữ hiệp’ là ý gì, ta từng làm chuyện gì anh hùng hiệp nghĩa sao?”
Nam tử nọ nhìn Hứa Hoài Thanh, cười lớn: “Nàng không nhớ chuyện cứu mạng ngươi à
Mau giải thích cho nữ hiệp kẻo nàng quên mất chàng là ai.”
Ta bỗng sững sờ.
Cứu hắn? Ta đâu nhớ ra chút nào.
Ánh mắt Hứa Hoài Thanh sáng lên đầy mong đợi: “Mùa thu năm Quý Vị, ở núi Phụng Húc.”
Bằng hữu của hắn có việc gia đình gấp liền vội rời đi.
Chỉ còn ta đứng trầm tư lục tìm ký ức, quả là ta từng đến đó, cũng hình như đánh rơi quyển “Hiệp Nữ Truyện” gần đấy.
Bấy giờ trên núi có thổ phỉ, vừa khéo ta đang quát mắng đám gia nhân hống hách, không chịu đưa nước cho ta uống lại còn ức hiếp ta, ta phát giận liền ra tay.
“Thì ra chuyện bé vậy.”
“Hơn cứu mạng, đâu thể gọi là chuyện bé.”
Hứa Hoài Thanh nói.
Ta xua tay: “Cũng chỉ là đánh vài kẻ, ra tay có tí việc thôi.”
Huống hồ, kiếp trước ngươi còn thu liệm di thể cho ta, nối gân tay ta, ơn đấy lớn gấp vạn lần.
Đột nhiên, ta nhớ đến tiền kiếp, thốt câu hỏi: “Ngươi có phải vì muốn báo ơn nên mới đồng ý cưới ta?”