Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
7
Song cho đến lúc rời đi, ta vẫn chưa thể hỏi hắn chuyện kiếp trước.
Vì nếu là hắn của hiện tại, ắt chẳng rõ điều gì, còn e sẽ nghĩ ta ma quỷ nhập hồn.
Ta đành ngậm ngùi nín lặng.
Về đến nhà, Đào Âm liền thì thầm báo tin.
La Ty Ty từng tới phòng tìm ta nhưng Đào Âm lấy cớ chối khéo, xưa nay ta vẫn chẳng ưa nàng nên La Ty Ty cũng không nghi ngờ.
Khi ta gặp nàng, hương thuốc thoang thoảng xộc vào mũi.
Đáng thương thay, bệnh của nàng lại nặng thêm, thế mà vẫn tới khuyên ta xuất giá.
“Từ xưa, chuyện hôn sự đều do phụ mẫu đặt đâu con ngồi đấy, mấy chuyện ầm ĩ hôm nay cũng không ai bận tâm đâu, muội chớ làm họ thêm giận.”
“Thật ư?
Có ai để tâm đến cảm nhận của ta không?”
Ta lạnh lùng cười.
“Ngươi có biết ta ghen tỵ ngươi đến nhường nào không.
Khi còn bé, ta từng thấy ngươi cùng Nhị thẩm, họ quan tâm ngươi, luôn nhắc nhở dạy dỗ, chỉ cho ngươi phân biệt thiện ác.”
Thứ ánh sáng hiếm hoi ấy cũng từng rọi vào ta, họ cũng từng tận tâm dạy ta, chỉ là quá ngắn, không đủ uốn nắn một kẻ vốn đã lệch lạc.
Ta dừng một chút, tiếp lời: “Ngươi không thể hiểu nỗi lòng ta.
Từ sau khi nhị thúc và nhị thẩm của ngươi qua đời, phụ mẫu ta rước ngươi đến, đôi lúc ta còn ngỡ các ngươi mới là một nhà.”
“Họ đón ta lên kinh, chê ta khó dạy nên chẳng buồn tốn công.
Còn ngươi tới, họ bèn vội mời thầy giỏi.
Khi ấy ta mới biết nhiều chữ mình đã học sai.
Há chẳng phải họ sớm biết thầy cũ là kẻ bất tài, chỉ là họ thấy việc dạy dỗ ta không còn cần thiết nữa nhưng ngươi thì khác.”
Thậm chí quyền đọc sách cũng là do ta năn nỉ xin, chỉ vì nghe người dạy võ ở quê bảo ta nên học chữ để người đời đỡ khinh khi, thế mà người nhà vẫn chỉ ậm ừ.
“Rõ ràng chúng ta cùng tuổi vậy mà họ muốn gả ta cho một kẻ quanh quẩn lầu xanh, trong khi lại chọn phu quân vô cùng kỹ lưỡng cho ngươi, sợ thấp kém thì không xứng môn đăng, sợ cao quá thì ngươi chịu ấm ức…”
Về sau, do vài thủ đoạn, Châu Uyên cũng cưới nàng.
Còn lòng phụ mẫu ta thì đặt trọn nơi nàng rồi.
La Ty Ty ngoảnh mặt đi, lặng thinh không nói.
Ta vẫn cất tiếng hỏi: “Nếu kẻ phải lấy là ngươi, ngươi có gả chăng?”
Nàng cũng nghe qua chuyện Trương Tứ, cúi đầu nghĩ một thoáng: “Hôn nhân đại sự, chúng ta chẳng thể làm chủ.”
Ta cười khẩy.
Kiếp trước, ta cũng ngoan ngoãn chấp nhận như vậy rồi từng bước rơi xuống vực sâu, chẳng thể thoát.
Giờ đây, ta dứt khoát nói: “Nhưng ngươi thích sông núi, thích thảo dược, ngươi tinh thông y lý.
Nếu là ta, ắt sẽ dấn bước khắp nơi, chữa bệnh cứu người.”
Nàng ốm triền miên từ trong thai, chẳng thể tự chữa cho mình nhưng thỉnh thoảng vẫn lén đến y quán phụ giúp.
Nếu không phải do chân tình, hẳn nàng chẳng hao sức như thế.
La Ty Ty hơi ngỡ ngàng: “Ngươi… sao biết được?
Ta hiếm khi kể với ai.”
Ta nhún vai.
Vì ta ghét một người nên từng lặng lẽ dõi theo kẻ đó, tất nhiên biết nhiều thứ.
“Chẳng can hệ tới ta.”
Nàng khẽ lắc đầu: “Nhưng a di cùng di phụ đã định ngày cưới, muội có trốn cũng không thoát.”
Ta lặng lẽ nghĩ, nếu không thoát nổi cũng phải thoát.
Chuyện do ta chọn, dù vào nước sôi lửa bỏng ta cũng nguyện bước.
Chuyện không phải ta chọn, dẫu có chết thêm lần nữa ta cũng chẳng đặt chân.