Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/3VaOAtHI0L
302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Khi tin tức Vệ Hoài Giản đỗ Tiến sĩ truyền về phủ, ta gõ bàn tính đến mức gần rơi hết hạt, cũng không thể bù đắp nổi khoản hao hụt trong ba năm dùng của hồi môn của ta lấp đầy.
Vệ gia ai nấy đều không yên tâm, thực sự tiêu tiền như nước.
Cha chồng ham mê hồng phấn giai nhân, cứ động là ném ra ngàn vàng tiêu xuân một khắc.
Chuyện trước đây muội phu xuất giá, thập lý hồng trang cũng đều lấy từ của hồi môn của ta.
Ngay cả tiểu thúc ăn chơi trác táng, học hành tiến bộ, cũng đều là dùng bạc của ta trải đường.
Ba năm, hơn vạn lượng bạc trắng, dù của hồi môn ta có nhiều, cũng không chịu nổi khoản chi tiêu ấy.
Huống hồ phu quân nếu đỗ Tiến sĩ, chắc chắn phải lo lót trên dưới, lại một khoản không nhỏ.
Ta đang cau mày lo lắng, cha chồng liền dẫn theo thư đồng báo tin vui lao vào thư phòng.
“Mạnh Uyển, nhi tử Hoài Giản của ta đỗ Tiến sĩ rồi.”
Tay ta đang gõ bàn tính chợt ngừng, ông ta vội vàng giậm cây gậy loảng xoảng:
“Ngươi có thể bỏ cái dáng vẻ tiểu thương đó đi không? Nhi tử ta đỗ Tiến sĩ sắp làm quan lớn rồi. Ngươi ngày ngày chỉ biết gõ bàn tính vàng bạc, keo kiệt từng đồng, đầy mùi tiền, đâu có lấy được nửa phần khí khái của chủ mẫu.”
Ta nhíu mày, ngẩng mắt nhìn ông ta.
Thắt lưng ngọc, áo thêu chỉ vàng, đội mũ gắn ngọc trai, giày thêu mây, khí thế phi thường.
Nếu không phải chân què một bên, người ngoài sẽ tưởng là quan phủ cao quý nào.
Nhưng cuộc sống đầy vàng bạc kia, toàn dựa vào bàn tay tiểu thương của ta nắm lấy bạc tươi mà có.
Giờ nhi tử của ông ta đỗ Tiến sĩ, lại quên sạch cả gấm vóc ta ban cho sao?
Thấy ông ta vươn cổ với lấy tay ta, ta thản nhiên khoá hòm đựng ngân phiếu, nhẹ nhàng nói:
“Tiến sĩ rồi không phải còn phải thi đình sao, phụ thân muốn náo nhiệt, chờ sau hai tháng nữa phu quân đỗ cao trung rồi cũng không muộn.”
Ông ta khinh bỉ cười nhẹ, liếc ta một cái:
“Đừng có làm bộ đề phòng trộm cắp như vậy, ta hôm nay đến không phải để xin bạc mời rượu đâu. Hừ, A Sinh, nói cho nó nghe!”
A Sinh là thư đồng trở về từ kinh đô để báo tin, hắn ta không dám nhìn ta, cúi đầu vâng dạ nói:
“Đại thiếu gia nói, đã đỗ tiến sĩ, còn gì phải sợ gì chuyện thi đình hai tháng sau. Ngài bảo tiểu phu nhân chuẩn bị tốt sân viện, hai tháng sau đón ngài về quê.”
Ta lại càng hoang mang:
“Chính viện thu dọn gọn gàng như vậy, phu quân còn cần mua sắm thêm gì không?”
A Sinh mặt đầy khó xử, không nói nên lời.
Phụ thân thấy hắn ta ấp úng không nói được, tức giận gõ cây gậy lên đầu hắn ta:
“Đồ ngốc, ở kinh đô ba năm mà vẫn chưa bỏ được bộ dạng đầy hèn mọn kia. Khi nhi tử ta đỗ tiến sĩ, nhất định thay một tên nô tài có mắt nhìn người khác, sẽ quăng ngươi ra tiền viện trông cửa.”
Nô tài bộ dáng thế nào?
Cha Vệ chỉ là đang nói bóng gió mỉa mai, lấy xuất thân cung nữ của mẹ ta ra khinh rẻ ta mà thôi!
Ông ta không nhìn thấy vẻ lạnh lùng trên mặt ta, vẫn tự mãn nói với ta:
“Nhi tử ta bắt ngươi dọn ra khỏi chính viện, để cho thiên kim của Tống đại nhân ở!”
2.
Ngòi bút trong tay run lên, mực loang thành một vệt đen lớn trên sổ sách.
Người ta thường nói: nam nhân đắc thế thì đổi lòng. Vệ Hoài Giản, chưa đăng khoa đã mục ruỗng tận xương tủy rồi ư?
Cha chồng đắc ý, thao thao bất tuyệt:
“Con ta ba năm kinh thành, gió sương khổ hàn, sao có thể thiếu hồng nhan sớm tối kề cận?
Tống đại nhân đề bạt, đem ái nữ hứa gả cho nó. Một lần nâng bút, ba năm tương tri.
Hoài Giản vốn người trọng tình, nay nhường vị trí chính thất cho người ta, há chẳng hợp lẽ?
Ngươi mau dọn ra ngoài, lại sắm chút đồ mới nơi kinh thành lưu hành, đừng khiến con ta về mà mất mặt.
Nhà họ Vệ không phải bất nghĩa, cho ngươi lui về tiểu viện, tùy ý lạch cạch bàn tính cũng được.
Chỉ có điều, quyền quản gia – phải giao ra.”
Ngoài hiên, gió lạnh nổi lên. Chuông gió lắc lư, là thứ chính tay Hoài Giản treo, còn viết “Bạch thủ bất tương ly” – trọn đời chẳng rời. Mỗi tiếng leng keng như chấn thẳng vào tâm ta.
Ta cắn môi, cuối cùng chỉ hỏi:
“Đó thực là ý của Hoài Giản sao?”
Công công hất cằm, kiêu căng:
“Tất nhiên! Hắn vốn tự chủ, ai có thể thay hắn?
Ngươi đi theo hắn đến chừng này đã đủ, nhưng kinh thành cao xa, ngươi thân phận thương hộ, sao xứng vọng? Đừng tự làm trò cười.”
Ngón tay ta lấm đen mực, như chạm phải vũng m.á.u hôi tanh.
Ta nhếch môi, giọng băng lãnh:
“Hãy để hắn tự đến nói với ta. Ngày xưa quỳ gối cầu cưới, hôm nay cũng phải quỳ gối, đưa ta trở về Mạnh gia!”
Cha chồng nổi giận, quát vang:
“Ngươi gả vào nhà họ Vệ, hết thảy đều là của Vệ gia! Còn dám nói sản nghiệp Mạnh gia?
Một nữ tử nông cạn, bạc mấy lượng coi còn hơn mạng, lại vọng tưởng làm quan phụ nhân, thật đúng là mộng giữa ban ngày!”
Lời rơi dứt, gậy đập xuống đất, ông ta tập tễnh bỏ đi.
Ta nhìn theo bóng lưng xiêu vẹo, khẽ thở dài:
“Hối hận rồi.”
Ngày ấy ta từng sai người đánh gãy chân ông ta, đáng tiếc lưu lại một mạng.
Chỉ e là… vận may của Vệ gia đến đây là hết.
Ta vung tay, c.h.é.m đứt chuông gió.
Ngọc vỡ chẳng thể hàn, tình nghĩa cùng Vệ Hoài Giản cũng vậy.
Tay siết chặt gậy trúc – di vật mẫu thân trao lại, gọi là “côn đánh chó”. Lòng ta thầm tính: muốn dìm Vệ gia trở lại bùn nhơ, ta phải đánh bao nhiêu côn mới hả?
Đúng lúc ấy, bà mẹ chồng vẫn chưa hay biết nỗi tính toán trong lòng ta, vội vàng bước vào viện, mở miệng đã là lời trách mắng…