Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/9pUB6jBLsY
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Hắn nghĩ đâu đâu cũng chu toàn — chỉ quên mất ta và con gái ta, A Ninh.
Đại Việt này vốn chẳng cho phép nhất phu nhị thê. Cái gọi là “bình thê”, chẳng qua là một danh xưng dễ nghe cho thân phận thiếp thất mà thôi.
Vệ Hoài Giản ôn nhu tựa nước, song chỉ dành cho Tống Hàm Âm. Khi ngẩng lên nhìn ta, chỉ còn chán ghét, khinh khi. Đâu còn chút nào tình ý xưa kia.
Chưa làm quan đã bày ra bộ mặt tiểu nhân đắc chí.
Nhìn cái dáng kiêu căng ngu xuẩn ấy, trong lòng ta đã nghĩ: “Một kẻ chu toàn như ta, phải chuẩn bị cho hắn cái quan tài thế nào, mới thật… hợp lễ đây?”
Ta lạnh mắt hỏi:
“Nếu ta không chịu, ngươi định làm gì?”
Mày hắn chợt nhíu, giọng nghiêm khắc:
“Ngươi không con trai, là bất hiếu bất đệ. Chẳng lẽ muốn ta viết hưu thư, đuổi ngươi đi?”
Hắn vừa mở miệng, bỗng…
15
Một tiếng non nớt chen vào:
“Mẫu thân, A Ninh buồn ngủ rồi, ôm ôm con!”
Lời hưu thư nghẹn nơi yết hầu.
Đứa con gái này, khi hắn nhập kinh vẫn chưa chào đời. Từ đó đến nay, hắn chưa từng mến thương nổi.
Chỉ liếc A Ninh một cái, đã nhăn mày quát:
“Sắp ba tuổi rồi, ngủ còn chẳng rời vòng tay mẹ. Ngươi dạy dỗ kiểu gì thế?
“Còn không bế nó đi, để ở đây chọc tức mẫu thân sao?”
Vệ mẫu cười hả hê, Tống Hàm Âm thì ánh mắt đắc ý, chỉ riêng A Ninh cắn môi, chẳng nói một câu.
Đêm gió se lạnh, A Ninh ôm cổ ta, giọng mềm như bông:
“Mẫu thân, tổ mẫu nói A Ninh sắp có đệ đệ. Sau này đồ của A Ninh đều là của đệ đệ. Có phải trong bụng nương lại có em bé không?”
Ta bật cười, khẽ lắc đầu:
“Không đâu.
“Cái nhà họ Vệ đáng tuyệt tự tuyệt tôn này, có A Ninh là phúc đức ngất trời rồi. Sao còn sinh ra thêm được đứa nào nữa?”
Họ còn chưa biết tính toán của ta.
Quả nhiên, trưa hôm sau, Tống Hàm Âm đã phong tư yểu điệu, đắc ý đi thẳng đến viện của ta.
“Đây là chỗ ở của ngươi ư? Quả cũng xa hoa, nhưng tục khí quá nặng, nào sánh nổi vẻ thanh nhã. Dù sao cũng là con nhà thương hộ, sao có được cái gốc văn nhã của thế gia thư hương?”
Nói xong, nàng ta còn giả vờ sợ hãi, đưa tay che miệng:
“Ôi, ta có lỡ lời khiến ngươi không vui chăng?
Nhưng ngươi cũng nên độ lượng, bởi về sau ắt còn nhiều lúc như thế này.
Phu quân năm ấy cưới ngươi cũng là vì thế cuộc bức ép. Nhưng hắn xưa nay chuộng văn nhã, làm sao chịu nổi tiếng lách cách của bàn tính ngươi?
Thật chẳng giấu, ta cùng phu quân đã quen biết từ ba năm trước. Ngươi thử đoán, vì sao cả nhà họ Vệ đều che giấu ngươi mà quay sang lấy lòng ta?
Bởi… ngươi vốn không xứng!”
Nàng ta che môi cười khẽ, ánh mắt không ngừng lướt qua những món quý giá trong phòng ta, như thể tất cả đã nằm gọn trong tay.
Nàng muốn chiếm đoạt, nào chỉ là ngôi vị chính thê, mà còn cả sản nghiệp nhà Mạnh, thậm chí cả tính mệnh ta.
“So với kinh thành, sản nghiệp Vệ phủ thật chẳng đáng là bao. Bao nhiêu phú quý nơi đây chẳng qua đều do người nhà họ Vệ âm thầm chuyển bạc vào mà thành. Nên mới có thể để ngươi tiêu xài phô trương thế này.
Nhưng cũng không sao, phu quân đã nói, về sau việc trong phủ do ngươi cai quản, còn việc sổ sách do ta trông coi.
Ta mang con gái ngươi về kinh, kể cũng là đôi đường vẹn cả.
Nhưng ghi tộc phổ, chỉ có ta – Tống Hàm Âm!
Bởi lẽ… đứa trưởng tử của phu quân, đương nhiên phải mang thân phận đích xuất, điều này ngươi hẳn là hiểu được.”
Thì ra nàng muốn dùng cốt nhục duy nhất của ta mà uy hiếp, bắt ta không ngừng đem bạc tiến về nhà họ Vệ.
Muốn giữ mạng ta, lại muốn ngồi vững trên ngôi vị chính thê cao cao tại thượng.
Những mưu lược như thế, đám người nhà họ Vệ vốn chẳng nghĩ ra được.
Rõ ràng chính là thủ đoạn của nàng Tống Hàm Âm.
Thấy sắc mặt ta sa sầm, vẻ đắc ý của nàng càng dâng cao.
Nàng hung hăng véo vào má A Ninh, cười nói:
“Tuy nó chẳng hiểu lễ nghi, gặp đích mẫu mà không biết hành lễ, nhưng dù sao cũng còn đáng yêu. Về sau ta sẽ từ từ dạy.
Nếu không học được, thì đánh nhiều lần sẽ quen.”
Ta vội ôm lấy A Ninh, tránh khỏi bàn tay kia.
Chỉ một ánh mắt, nhũ mẫu lập tức抱 con bé lui ra ngoài.
Ta quay lại, từng bước đi đến cạnh chiếc ghế, vừa đi vừa hỏi:
“Ngươi quả thật có thai rồi?”
Nàng bật cười, giọng trong trẻo như chuông bạc:
“Là long tử mà phu quân mong đợi đã lâu, nay được ba tháng rồi. Ta…”
“Bốp!”
Một gậy thẳng tay, côn gỗ to bằng cánh tay quất mạnh vào bụng nàng.
Nàng không kêu nổi một tiếng, lập tức ngã nhào xuống đất.
“Ngươi hết lần này tới lần khác khích ta, chẳng phải chỉ muốn ta mang tiếng ghen tuông độc ác sao? Ta đây cũng chiều theo ngươi một lần —— đã thỏa lòng chưa?”
Máu đỏ tươi ào ào trào ra.
Phía sau, nha hoàn mới hoảng hốt hét lớn:
“Mau tới! Phu nhân bị sẩy thai rồi!”
Vệ Hoài Giản gần như trong chớp mắt đã lao vào.
Hắn run rẩy ôm lấy giai nhân đang thoi thóp dưới đất, đôi mắt đỏ ngầu trừng trừng nhìn ta:
“Mạnh Uyển! Tâm địa ngươi thật độc ác, ta muốn ngươi đền mạng!
Người đâu —— mở từ đường, ta phải trừng trị ả!”
Ta chỉ khẽ gật đầu, đám hạ nhân mới dám lĩnh mệnh rời đi.
Vệ Hoài Giản ngỡ rằng ta không biết, nhưng kỳ thực, Tống Hàm Âm đã uống hoạt huyết dược, chỉ cần bước chân vào viện ta, nhất định sẽ có m.á.u đổ.
Dù ta động thủ hay không, danh hiệu “nữ nhân ghen tuông, tâm địa ác độc” đều phải giáng xuống đầu ta.
Lấy đó làm cớ, hưu thê cũng tốt, giáng ta làm thiếp cũng xong, đều thuận tình hợp lý.
Đáng tiếc, bọn chúng tính toán cả một hồi, cuối cùng lại uổng phí.
Nhìn bóng lưng hắn hốt hoảng rời đi, ta khẽ vuốt ve cây gậy còn dính m.á.u trong tay:
“Chỉ có nắm đ.ấ.m cứng rắn mới đáng tin.
Nếu lời lẽ có thể hại người, e rằng ta đã sớm c.h.ế.t không chỗ chôn thân rồi.”