Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/9pUB6jBLsY

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 2

“A Uyển, ngươi lại gây chuyện gì khiến cha ngươi nổi giận thế?

Một nhà người thân, việc gì phải so đo tính toán, nhắm một mắt mở một mắt cho qua chẳng phải tốt sao? Nghe lời đi, đưa cho ông ấy số bạc ông ấy muốn, rồi lát nữa đến xin lỗi.

Nam nhân vốn có tôn nghiêm của họ, chúng ta làm thê tử, chỉ cần nhu thuận, hiền hòa là đủ.”

Vệ mẫu một thân bệnh tật, nói một câu phải thở ba hơi.

Không chủ kiến, chẳng thể đứng vững.

Chỉ biết không ngừng đem của hồi môn của ta ra để dàn xếp.

Phu quân hoang dâm mua vui, bà vừa đau lòng vừa mất thể diện, lại chỉ biết kéo ta ra mà khóc lóc đến c.h.ế.t đi sống lại.

Nữ nhi bỏ dở tiền đồ, vụng trộm hẹn hò cùng thư sinh, bị bà bắt gặp ngay tại chỗ, vậy mà đến nửa câu cũng chẳng dám nói, chỉ ôm n.g.ự.c nôn ra từng ngụm máu.

Ngay cả tiểu nhi tử gây họa, bà cũng chỉ trợn trắng mắt, rồi nằm liệt giường ba tháng.

Chuyện hết thảy, cuối cùng đều đổ lên đầu ta.

“Ngươi mới là chính thê Vệ gia, xử lý việc nhà vốn là bổn phận. Không vì bản thân thì cũng phải nghĩ cho nữ nhi của ngươi chứ. Danh tiếng Vệ gia hỏng rồi, ngươi cùng con gái còn có tiền đồ gì?

Ngươi không quản, chính là ép thân ta đi c.h.ế.t đó!”

Vệ mẫu vốn xuất thân bần hàn, là đôi tay lao khổ của cha mẹ, là bậc thang cho huynh đệ trèo lên.

Dù gả vào Vệ gia, vẫn bị coi thường dốt nát, quê mùa.

Một đời quỳ gối khom lưng, đến khi thành mẹ chồng, rốt cuộc cũng vung được cây d.a.o của kẻ trên tay, giáng xuống trước mặt ta.

Ta chướng mắt cái dáng điệu chỉ tay vẽ vời của bà, liền đem một bát thuốc, để bà thật sự bệnh xuống.

Rồi quay người, bắt đầu quét sạch Vệ gia.

Cha chồng trăng hoa không chịu sửa, ta cứ để hắn lén đem của hồi môn của mẫu thân đi cầm cố, rồi cho người bắt tại chỗ, đánh gãy một chân.

Muội phu nghe lời xúi giục, dám lấy khế đất và ngân phiếu của ta bỏ trốn, bị ta chặn lại giữa đường, siết c.h.ế.t gã thư sinh giả mạo, rồi vẫn gả nàng cho vị hôn phu đã định từ nhỏ, phong quang long trọng.

Đến cả tiểu thúc dựa thế nhà mẹ đẻ ta, dám cậy oai h.i.ế.p người, cũng bị ta lột sạch treo lên cây, phơi cả một ngày.

Từ đó, cha chồng không dám trăng hoa nữa.

Muội phu an phận thủ thường, dựa vào của hồi môn hậu hĩnh được mẹ chồng coi trọng, sống yên ổn.

Tiểu thúc tử cũng sợ thủ đoạn của ta, ngoan ngoãn như mèo, chẳng dám gây chuyện.

Vệ phủ rốt cuộc không còn loạn như cũ.

Người nhà Vệ gia cũng tận mắt thấy thủ đoạn của ta, ai nấy đều dè dặt kiêng kỵ.

Thế mà, đổi lại chỉ là một câu của Vệ mẫu:

“A Uyển, sao ngươi có thể đối đãi cha ngươi, huynh đệ ngươi như vậy. Quả thực khiến ta thất vọng.

Nếu ngươi thật lòng muốn một nhà hòa thuận, hãy cho cha ngươi đủ thể diện bên ngoài, đem nữ trang của muội muội giao ra, rồi lại chống lưng cho đệ đệ ngươi, đánh cho bọn khốn kiếp kia một trận.

Nếu không, đừng trách ta lập quy củ cho ngươi.”

Khi ấy ta mới rõ, có những kẻ trời sinh đã gãy xương sống, mềm nhũn xương cốt, chỉ biết quỳ gối làm nô phụ.

Ta chỉ nhàn nhạt nói một câu:

“Từ nay quy củ là không được tiêu tiền của ta nữa.”

Bà ta suýt nữa bị nghẹn mà ho khạc c.h.ế.t tươi.

Từ đó ta và bà lời bất hợp ý, ít khi cùng ngồi một chỗ.

Hôm nay, bởi biết nhi tử mình có tiền đồ, bà lại chó cậy thế, chạy đến trước mặt ta khoe khoang.

Bà tự ngồi đối diện, giọng giễu cợt:

“Bình thê cũng là thê, ngươi còn chưa hài lòng sao? Làm nữ nhân, quan trọng nhất là giữ gia đình hòa thuận, phu quân vui vẻ, nhi nữ thuận hòa, những cái khác không cần tính toán.

Ta thấy Xuân Phong Các yên tĩnh, ngươi hãy dọn đến đó ở đi.”

Xuân Phong Các từng cho một hồng nhan của cha chồng tá túc, chẳng bao lâu liền c.h.ế.t vì hoa liễu bệnh.

Ai nấy đều cho rằng nơi ấy ô uế, vậy mà bà lại muốn ta dọn đến?

Xương có thể mềm mà cầu sinh, nhưng tim đã thối rữa thì chỉ có một con đường c.h.ế.t nát ruột gan.

Ta bật cười, ngẩng mắt nhìn bà:

“Đã nói ưa thanh tịnh, chỉ sợ chẳng ai hơn người. Xuân Phong Các đã tốt, bà cũng ưa thích, vậy thì ta lập tức sai người dọn viện của bà sang đó.”

“Ta… ta sao có thể ở nơi nhơ nhớp ấy, ta…”

Tiếng giận dữ của bà, bị nụ cười lạnh của ta dập tắt ngay.

Muội phu vội ngẩng cổ, quát thẳng mặt ta:

“Ngươi dám nói chuyện với mẫu thân như vậy, trong mắt còn có tôn ti gì nữa! Bao năm nay là chúng ta quá dung túng ngươi, mới khiến ngươi coi trời bằng vung. Nay ca ca ta không cần ngươi nữa, hãy biết điều mà tự mình cuốn gói ra khỏi đây.”

Ta chợt ngẩng mắt nhìn nàng.

Nàng gắng gượng đối diện, mạnh miệng:

“Nếu chẳng phải ngươi bức người quá đáng, ta cần gì phải gả vào Bạch gia. Đợi ca ca ta thi đỗ, lại nhờ tẩu tử ở kinh thành toan tính, chưa biết chừng ta còn có thể vào kinh làm quan phụ nhân.”

Người khác thì thôi, nhưng muội phu Vệ Hoài Tranh vốn là “đứa rẻ rúng” duy nhất trong nhà, chẳng được sủng ái.

Ta thương nàng, tiếc nàng, che chở nàng chẳng biết bao lần.

Từng một tiếng một lời “hảo tẩu tẩu”, khóc lóc nói ơn nghĩa ta suốt đời không quên.

Vậy mà thoáng chốc, đã thành bộ dạng hất hàm sai khiến.

Tùy chỉnh
Danh sách chương