Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/AKP2gKZZAY
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
12.
“Võ công của Hồ công tử chắc cũng không tệ đâu nhỉ? Trà nghệ đã xuất sắc như vậy, không biết có dám so tài võ nghệ với ta không?” Tạ Phỉ khẽ nhếch môi, khiêu khích.
“Được thôi. Dù sao cũng nghe danh Tạ công tử từ lâu, hôm nay được thỉnh giáo là một vinh hạnh.” Hồ Xướng mỉm cười đáp lại, ánh mắt không hề nao núng.
13
Giữa những căng thẳng âm ỉ giữa hai người, bầu không khí xung quanh lại dường như tràn ngập sự vui vẻ kỳ lạ.
Lúc Tạ Phỉ bất ngờ tung một chiêu tấn công về phía Hồ Xướng, ta lập tức chạy lên chắn giữa họ, cố gắng khuyên nhủ:
“Thôi nào, cả hai vẫn còn chưa lành thương tích cơ mà!”
Nhưng cả hai chẳng thèm để ý lời ta. Tạ Phỉ nhanh chóng đổi hướng, tiếp tục lao về phía Hồ Xướng. Hồ Xướng cũng không chịu kém cạnh, tay siết chặt, chuẩn bị đáp trả.
Rốt cuộc, cả hai lại bị ta chen ngang một lần nữa. Nhưng lần này, mọi thứ đã vượt ngoài dự đoán của ta.
Không những không dừng lại, hai người bỗng bắt đầu… thi triển võ công như đang biểu diễn.
Ban đầu, ta còn tưởng họ sẽ đấu võ thật sự. Nhưng không ngờ, những chiêu thức của họ lại phối hợp cực kỳ nhịp nhàng. Một người tung ra thế võ như “Dã mã phân tung” (ngựa hoang tung bờm), người kia liền uyển chuyển đáp trả bằng “Hạc triển sí” (hạc dang cánh).
Tạ Phỉ vừa lui bước thì Hồ Xướng đã kịp thời đánh trả bằng một cú đá thẳng kèm theo thế “Đạn túc xung quyền” (đá bật, đấm thẳng).
Cứ thế, họ nối tiếp nhau bằng những thế võ như “Đảo quyển cung” (vặn tay lùi) hay “Lãm tước vĩ” (vồ đuôi chim sẻ), kết hợp thêm động tác mã bộ (chân dạng thấp) đầy uy lực.
Màn phối hợp hoàn hảo khiến đám đông tụ tập xung quanh ngày càng đông, không ngừng reo hò cổ vũ:
“Hay quá! Tuyệt vời!”
Cuối cùng, cả hai kết thúc bằng một động tác vô cùng ấn tượng. Tạ Phỉ giữ thế mã bộ, một chân chống đất, chân kia đưa cao, đặt trong tư thế hoàn hảo.
Đám đông vỗ tay rào rào, tiếng hò reo không ngớt. Tạ Phỉ, đầy tự mãn, khẽ cúi người chào khán giả, nét mặt thoáng chút kiêu ngạo, tự đắc.
14
Phải đến khi nghe tiếng khán giả bàn tán: “Hai người đúng là một cặp trời sinh, ăn ý đến mức không thể tin nổi!” Tạ Phỉ mới nhận ra có gì đó không đúng.
Hắn rõ ràng nhớ rất kỹ rằng ban đầu cả hai đang cãi nhau, rồi chuẩn bị đánh nhau. Thế mà giờ đây, họ không chỉ biểu diễn võ thuật trước đám đông, mà còn khiến khán giả bắt đầu… đẩy thuyền cặp đôi của họ.
Ta đứng bên cạnh, hai tay khoanh lại, vẻ mặt khó tin nhìn Tạ Phỉ.
“Thế nào, ngươi định giải thích chuyện này ra sao đây, Tạ Phỉ?”
Hắn không nói gì, chỉ liếc nhìn Hồ Xướng, rồi quay sang đám đông đang vẫn nhiệt tình cổ vũ. Trong ánh mắt hắn thoáng hiện vẻ bối rối, nhưng nhanh chóng biến mất, thay vào đó là một cái hừ lạnh đầy kiêu ngạo.
“Chẳng qua là để họ xem chút trò vui thôi,” hắn đáp, giọng điệu như thể chẳng hề để tâm. Nhưng tai hắn đã bắt đầu đỏ lên.
Một ngày nọ, bên cạnh quầy thịt lợn, một ông lão vạm vỡ vừa chặt thịt vừa dạy bảo cậu con trai to lớn của mình:
“Con à, nhìn phu thê người ta hòa thuận chưa kìa. Sau này về nhà phải đối xử với phu nhân con tốt hơn đấy!”
Chỉ thấy cậu con trai cau mày, vỗ trán, rồi khẽ đáp:
“Cha, đến giờ con còn chưa lấy được phu nhân đây này!”
Ông lão: Tự vả đau quá!
Ở phía khác, trong một quán trà, có người kể chuyện đang thao thao bất tuyệt. Từ trong tay áo, ông ta rút ra một cây quạt, vừa phe phẩy vừa nói:
“Tạ công tử và phu nhân của chàng thật sự là một đôi như cầm kỳ hòa hợp. Đúng là một câu chuyện tình tuyệt vời!”
Những người xung quanh nghe xong đều xúc động đến rơi nước mắt, nhiều người còn hăng hái đẩy thuyền cặp đôi này.
Ở một góc quán trà, hai cô nương trẻ tuổi mắt đỏ hoe, vừa khóc vừa nói:
“Hu hu, ta chỉ mong sau này được gả cho một phu quân giống như Tạ công tử. Nếu phu thê ta cũng hòa thuận được như họ, thì thật là mãn nguyện cả đời!”
“Đúng, đúng, thêm ta vào nữa!”
Tạ Phỉ, vừa bước chân vào quán trà, đã nghe thấy những lời bàn tán này. Hắn lập tức quay đầu bỏ chạy, trông như thể đã chịu đựng quá đủ.
Còn ta, không hiểu sao, lại cảm thấy buồn cười khi nhìn bộ dạng bất lực của hắn. Dường như hắn đang né tránh cả thế giới, và càng không muốn dính dáng đến ta lúc này.
Hồ Xướng, ngược lại, hoàn toàn bị mọi người quên lãng trong cuộc thảo luận rầm rộ ấy.
15.
Sau sự kiện bị “lãng quên” đó, ta cảm thấy có lỗi nên quyết định mời Hồ Xướng dùng bữa để bù đắp.
Không ngờ, Tạ Phỉ ngay lập tức xen vào, ánh mắt sắc bén, nói một câu chắc nịch:
“Cố Vận Vũ, nàng là thê tử của ta. Từ nay về sau, không được thân thiết với bất kỳ nam nhân nào khác!”
“Chỉ là bạn bè thôi mà!” Ta phản bác, thái độ đầy bất mãn.
“Cố Vận Vũ!…” Tạ Phỉ nghẹn lời, nói mãi vẫn không ra được ý muốn.
Ta phì cười, cố ý trêu chọc:
“Được rồi, được rồi, miễn cưỡng nghe lời chàng vậy.”
Gương mặt Tạ Phỉ đỏ bừng, nhưng không biết nói gì thêm, đành im lặng nhìn ta bằng ánh mắt tức tối pha chút bối rối.
Nói xong, Tạ Phỉ bỗng nhiên thay đổi, giọng điệu đầy vẻ tự mãn, tựa như hoàn toàn quên đi bản chất vừa nãy.
“Đúng vậy, rốt cuộc ta vẫn là một phu quân tài mạo song toàn, cầm kỳ thi họa đều giỏi. Trong kinh thành, ta chính là hình mẫu lý tưởng của mọi nam tử.”
“Được gả cho ta, nàng phải biết trân trọng, đừng để người khác có cơ hội so sánh.”
Ta: “…”
Thật sự không biết nói gì với sự tự luyến này của hắn, trong lòng không khỏi âm thầm phỉ nhổ: Tạ Phỉ đúng là da mặt dày, đổi thái độ nhanh như gió.
Nhưng nếu nghĩ kỹ, lời hắn nói cũng có phần đúng. Dù sao thì ta đã là thê tử của hắn, chuyện nên tránh thì ta cũng phải tránh.
Cuối cùng, ta quyết định phái người trong phủ đến tìm Hồ Xướng để tạ lỗi thay.
Kể từ đó, ta không còn gặp Hồ Xướng nữa. Nghe nói cậu ấy lại theo cha đi buôn bán khắp nơi.
16.
Thời gian thấm thoắt trôi qua, mối quan hệ giữa ta và Tạ Phỉ cũng dần thay đổi.
Dù ban đầu chúng ta vẫn giữ đường ranh giới vô hình đó, nhưng theo thời gian, khoảng cách dường như ngày càng ngắn lại.
Lúc mới cưới, hai người luôn không ngừng ghét bỏ lẫn nhau. Nhưng rồi ghét bỏ qua ngày qua tháng, ta và hắn dần quen với sự tồn tại của đối phương.
Sau khi thành thân, mỗi ngày ta đều dành thời gian học hỏi cách quản lý phủ đệ từ bà bà.
Trong quá trình đó, ta phát hiện ra một bí mật lớn: Phụ thân của Tạ Phỉ thực chất là người sợ phu nhân!
Vì tò mò, ta liền hỏi bà bà về bí quyết. Bà bà khẽ nở một nụ cười đầy bí hiểm, sau đó kéo ta sang một bên, thì thầm dặn dò.
Hóa ra, để thực sự “chinh phục” một phu quân, trước tiên phải chinh phục được… dạ dày của hắn, và sau đó là túi tiền của hắn.
Hiểu được điều này, ngay hôm đó ta liền thu giữ toàn bộ túi tiền của Tạ Phỉ.
17
Ban đầu, Tạ Phỉ phản đối kịch liệt. Nhưng sau khi phụ mẫu hắn chuyển ra ngoài sống riêng, hắn cuối cùng cũng phải miễn cưỡng đồng ý.
Tuy nhiên, không lâu sau, Tạ Phỉ vẫn đầy thắc mắc, nhìn ta nghiêm túc hỏi:
“Cố Vận Vũ, nàng thật sự có cần thiết phải tịch thu túi tiền của ta sau khi thành thân không?”
Ta nhìn hắn, nở nụ cười đầy tự mãn:
“Đúng vậy, phu quân à. Đó là quy tắc bất di bất dịch rồi.”
“Hừ, hôm nay mẫu thân dạy ta rồi.” Ta đáp lời đầy tự tin.
“Cũng là lần đầu thành thân, ta không tin. Ngươi tự đi hỏi phụ thân và mẫu thân ngươi đi!”
“Thôi được rồi, đại tiểu thư, đưa hết cho nàng đây!”
Tạ Phỉ vừa nói vừa lục túi, cuối cùng cũng móc ra một túi tiền nặng trĩu đặt vào tay ta.
Nhận lấy túi tiền của Tạ Phỉ, ta lập tức mang đến hỏi mẫu thân chàng.
Không ngờ, Tạ Phỉ thật sự không tệ chút nào. Mỗi tháng, số bổng lộc mà hắn nhận được khá hậu hĩnh.
Tạ Phỉ là Võ Trạng Nguyên, được triều đình bổ nhiệm vào một chức quan võ trong kinh thành. Hắn từng khoe khoang không ít về bản thân, rằng mình là người rất linh hoạt, giỏi ứng biến, và còn được sư phụ dạy võ hết lời khen ngợi.
Ta từng nghĩ hắn chỉ là đang “vừa bán vừa khen” bản thân, chẳng thèm để ý. Nhưng bây giờ, khi cầm trong tay túi tiền đầy đặn này, ta phải thầm cảm thán và có chút ngưỡng mộ.
Mẫu thân của Tạ Phỉ dặn ta thêm rằng: dù đã nắm giữ túi tiền của hắn, nhưng vẫn nên để lại một ít tiền tiêu vặt để giữ thể diện cho phu quân.
Sau một hồi cẩn thận lựa chọn trong túi tiền, ta cuối cùng cũng chỉ để lại cho hắn … hai lượng bạc.
Nhìn Tạ Phỉ buồn bã, hắn thốt lên:
“Cố Vận Vũ, nàng thật tuyệt vời. Hai lượng bạc chỉ đủ mua một vò rượu nhỏ thôi đấy!”
“Vậy cũng là đủ rồi.” Ta bình thản đáp.
Nhìn vẻ mặt tuyệt vọng của hắn, ta liền thuận tay vỗ nhẹ vai, coi như chút an ủi.