Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/50ObJYIAMO

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 8

“Vậy tại sao người nhà họ Thôi cứ lần lượt chết bất đắc kỳ tử? Hơn nữa, con vô tình thấy nhật ký của bố…”

Bố cười: “Ngốc à, lúc đó bố vừa cứu được con, con bị vỡ lá lách, người đầy máu, bệnh viện ra thông báo nguy kịch. Bố sợ ông trời trêu ngươi, vừa tìm thấy con đã mất đi, mới tức giận viết bậy bạ trong nhật ký thôi. Bố chưa hề động vào ai nhà họ Thôi cả, những chuyện đó chỉ là tai nạn.”

“Nếu không, với IQ của Thôi Hựu Kiều, những gì con nghĩ ra thì cậu ta chẳng nghĩ được sao?”

“Vả lại, con lén đọc nhật ký của bố thì có hợp lý không?”

33
Sau khi sức khỏe của bố hồi phục, chuyện của anh hai ở Quảng Châu cũng gần xong, tôi mời anh đến quê tôi.

Tôi không báo trước cho bố, mà đưa thẳng anh về nhà.

Tôi nghĩ, anh hai là một chàng trai xuất sắc, học trường danh tiếng, có lẽ bố sẽ thích anh ấy.

Không ngờ sắc mặt bố tối sầm, chỉ nói với anh hai đúng một từ:

“Cút.”

Anh hai nói: “Cháu biết nhà họ Thôi đã làm nhiều điều sai trái, nhưng xin bác hãy cho cháu cơ hội dùng cả đời để bù đắp.”

Bố cười lạnh: “Bù đắp bằng cách nào?” Rồi ông xắn tay áo lên, để lộ vết sẹo lớn trên cánh tay: “Đây là lúc bố đi tìm con ở Lĩnh Nam, bị chó hoang cắn.” Rồi ông cởi giày, để lộ bàn chân trái chỉ còn ba ngón: “Đây là lúc bố ở Đông Bắc, giữa mùa đông bị tê cóng.”

“Còn có mạng sống của mẹ con, còn có lá lách vỡ của con, chân phải từng gãy của con… Tất cả những điều này, con nghĩ bù đắp bằng gì là đủ?”

Anh hai im lặng.

Thấy tình hình không ổn, tôi liều mình quỳ xuống: “Bố, con… đã có con của anh hai, xin bố hãy cho chúng con một cơ hội.”

Anh hai run tay, ly rượu rơi xuống đất vỡ tan tành.

“Chú, xin chú cho cháu một cơ hội, cháu nhất định sẽ chăm sóc Tiểu Lan cả đời!”

Bố bước đến trước mặt anh hai, tát mạnh anh một cái: “Đồ súc sinh, chắc chắn là cậu dụ dỗ ép buộc Mạn Mạn, đây là tội cưỡng ép!”

Sau đó ông quay sang kéo tôi dậy: “Con à, đừng sợ, bố sẽ đi cùng con, xử lý cái thai trong bụng.”

34
Thật ra giữa tôi và anh hai hoàn toàn trong sáng, hoàn toàn không có chuyện có con.

Tôi chỉ là bốc đồng, muốn nói với bố rằng tôi và anh hai đã “gạo nấu thành cơm”.

Không ngờ bố dù thế nào cũng không chịu chấp nhận anh hai.

Anh hai trở về Bắc Kinh.

Bố không cho tôi theo anh về, còn đưa tôi đến bệnh viện khoa sản.

Hai cha con cùng vào khoa sản, thật là xấu hổ vô cùng.

Tôi đành thú thật với bố.

Bố thở phào, nói mấy ngày nay đã nghĩ nhiều, cho rằng tốt nhất tôi nên chuyển sang Mỹ học, khi còn trẻ nên ra nước ngoài mở mang tầm mắt.

“Giáo sư Wilson ở Đại học California, Berkeley là bạn thân của bố, thành tích của con cũng tốt, chuyển trường rất thuận lợi.”

35
Thật ra tôi muốn ở lại Bắc Kinh, ở bên anh hai.

Nhưng khi anh hai biết, anh lại khuyên tôi không nên bỏ lỡ cơ hội du học.

“Em không muốn đi Mỹ, trừ khi anh cùng đi với em.”

Anh hai gật đầu: “Anh sẽ chuẩn bị hồ sơ ngay.”

Vậy là học kỳ đầu năm ba, tôi chuyển sang Berkeley.

36
Ở California, tôi cảm thấy không quen.

Trên lớp có quá nhiều thuật ngữ chuyên ngành tiếng Anh, thầy nói quá nhanh, tôi nghe không kịp.

Tôi trọ trong nhà bạn của bố, cặp vợ chồng người Hoa trung niên ấy tuy thân thiện nhưng tôi vẫn cảm thấy không thoải mái.

Tôi muốn dọn ra ngoài ở riêng, nhưng bố không đồng ý, lo cho sự an toàn của tôi.

Kỳ hai năm ba, anh hai cũng đến Berkeley.

Lúc đó, tôi mới thấy lòng mình như tìm được chỗ neo, không khí California cũng bỗng trở nên ngọt ngào.

Việc đầu tiên là giúp anh tìm nhà.

Dù có học bổng, anh hai vẫn khó khăn về tài chính, chỉ có thể thuê nhà ở Oakland, cách trường khá xa.

Tôi muốn giúp anh trả tiền thuê, nhưng anh cười từ chối.

“Anh là đàn ông, sao có thể dùng tiền của em.”

Tôi không khăng khăng nữa.

Sau này tôi mới biết, đó là sai lầm lớn nhất đời tôi.

37
Anh hai thường không cho tôi đến nơi anh ở tại Oakland, một căn nhà trệt thấp tè. Lý do là an ninh kém, con gái đến đó không an toàn.

Nhưng vào sinh nhật anh, tôi vẫn lén chuẩn bị một đống bóng bay và dây ruy băng, bí mật trang trí căn nhà của anh.

Đó là sinh nhật đầu tiên của anh ở Mỹ, tôi muốn cho anh một bất ngờ.

Nhưng tôi đợi đến tám giờ tối mà anh vẫn chưa về, gọi điện cũng không bắt máy.

Tôi tiếp tục đợi.

Đến gần mười giờ, tôi nghe thấy tiếng động ngoài cửa.

Tôi trốn sau ghế sofa, tay cầm ống xịt pháo hoa, tưởng tượng anh sẽ bất ngờ thế nào khi bật đèn.

Không ngờ, anh hai bước vào với hai tay giơ lên cao, sau lưng là một gã đàn ông da đen to lớn.

Gã không ngừng chửi rủa, ép anh lấy hết tiền mặt ra.

Lúc đó tôi mới nhận ra gã cầm súng ngắn.

Máu trong người tôi như đông lại, đầu óc trống rỗng.

Anh hai nhìn thấy tôi, cố ý dẫn gã ra xa khỏi tôi, về phía bàn làm việc.

Khi anh mở ngăn kéo hơi chậm, gã đã dùng báng súng đập mạnh vào đầu anh.

Tôi theo phản xạ muốn hét lên nhưng cố nuốt vào, vẫn phát ra chút âm thanh.

Gã buông anh hai, tiến về phía tôi.

Anh hai lắp bắp: “Đừng làm hại cô ấy, tôi sẽ đưa hết tiền cho anh!”

Gã chĩa súng vào tôi, bảo tôi đứng dậy.

Tôi run rẩy vịn ghế đứng lên.

Gã nhìn tôi từ đầu đến chân rồi lại từ chân lên đầu, huýt sáo.

Tôi vội ném hết tiền mặt trên người ra.

Gã cười, lộ hàm răng trắng nhởn: “Tôi không cần tiền của cô, tôi cần là cô cơ.”

Nói xong, hắn tay cầm súng, tay bắt đầu xé áo tôi.

Đến lúc sinh tử, tôi bỗng bình tĩnh, tung một cú đá vào hạ bộ gã.

Gã tránh được, chửi ầm lên và giơ súng, anh hai như báo săn lao vào vật lộn.

“Tiểu Lan, chạy đi!”

Tôi không thể chạy, anh không thắng nổi gã, tôi chạy thì anh sẽ chết.

Tôi cầm chai rượu vang, nện vào đầu gã.

Gã choáng váng, anh hai cướp được súng.

Gã loạng choạng bỏ chạy.

Anh hai ôm lấy tôi đang run rẩy, dỗ dành tôi đã an toàn.

Tôi quay đầu tìm khăn giấy lau nước mắt, bỗng thấy ngoài cửa sổ hiện lên gương mặt to đen kịt của gã, hòa lẫn với bóng đêm, chỉ có hàm răng trắng và khẩu súng lấp lánh ánh bạc dưới ánh trăng.

Thì ra hắn còn có một khẩu súng khác.

Nhận thấy nguy hiểm, anh hai theo bản năng che chắn cho tôi.

Tiếng súng vang lên, tôi nghe thấy viên đạn nổ tung trong cơ thể anh, cùng câu cuối cùng anh nói:

“Hãy quên anh đi, sống thật tốt.”

38
Tôi đưa tro cốt anh hai về nước, chôn dưới cánh đồng hoa mẫu đơn ở làng Thôi.

Anh hai thích mẫu đơn nhất, mỗi độ xuân về, anh thường ngồi đó suốt cả ngày.

Giờ đây, tôi cũng ngồi bên đó suốt cả ngày cùng anh.

Giữa rừng hoa mẫu đơn, tôi nhớ lại cuộc đời ngắn ngủi 21 năm của anh, nhớ đến lẽ ra cuộc đời anh có thể rực rỡ, nhưng lại chấm dứt vội vàng và phi lý, kết thúc dưới tay một kẻ nghiện ma túy nặng.

Một cơn gió thổi qua, hoa mẫu đơn đung đưa, xào xạc như tình nhân thì thầm bên tai.

Trong cơn mơ hồ, tôi thấy một thiếu niên, nắm tay tôi kéo ra khỏi bóng tối cuộc đời, rồi chính anh tan biến giữa cánh đồng hoa, không bao giờ trở lại.

Tùy chỉnh
Danh sách chương