Khi thế tử cưới vị tiểu thư quyền quý và có tin mừng, cuối cùng cũng chịu mở miệng, bằng lòng trả lại hai đứa con cho ta – người từng đồng cam cộng khổ với hắn.
Ta đẩy chiếc xe dê chở đậu hũ đến trước Hầu phủ, từ xa đã trông thấy hai đứa nhỏ ấy.
Con trai trông đã cao lớn hơn nhiều, còn con gái thì gầy gò bé nhỏ.
Năm đó ta bị đuổi khỏi Hầu phủ, một đứa vừa mới nhập học vỡ lòng, một đứa còn đang bọc trong tã lót.
Chớp mắt đã ba năm trôi qua, ba năm nay, ta chẳng biết đã bao lần đến tìm bọn trẻ, vậy mà vẫn luôn bị chặn lại bên ngoài ngưỡng cửa cao ngất kia.
Ánh trăng trên cao ơi! Lần này, cuối cùng cũng chịu chiếu xuống người ta rồi…