Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/2g36Wj1bJC

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 4

10.

Hai ngày sau, Chu đại ca trở lại.

Ông không đến một mình – còn gõ trống, rước lễ, mang theo đống sính lễ, suýt nữa làm đầy sân chung của xóm.

Ta dở khóc dở cười: “Nhiêu đồ, nhà ta chứa không hết đâu!”

Chu đại ca lúc đó mới nhận ra, gãi đầu ngượng ngùng: “Sính lễ không thể mang , không may mắn… Hay là ta thuê tạm căn phòng trống cạnh nàng, chứa đồ đến sau lễ cưới thì trả?”

Cũng đành vậy .

Ta thở dài – đúng là… nhà có của cũng không nên tiêu kiểu này.

Ta chia bánh cưới cho hàng xóm láng giềng, rồi ông đưa cho ta một tờ giấy trịnh trọng: “ là giấy báo trúng tuyển – cho Hằng nhi, khai xuân sẽ vào học. Ta xong rồi.”

Ta không rành chữ, nhưng Hằng nhi thì biết – là giấy trúng tuyển của Tùng Hạc thư viện!

Bao nhiêu con cháu nhà quyền quý mơ cũng không có suất vào học viện … Hằng ca nhi sững người.

Mắt nó sáng rực, không tin nổi: “Chu thúc, sao người làm được vậy? Con nghe nói phải là con cháu quan ngũ trở lên mới đủ tư cách, Hầu phủ cũng chỉ có hai suất…”

Nó chưa nghĩ mình sẽ có cơ hội đặt chân tới nơi đó.

Ngay phụ thân ruột còn không nổi cho nó này – vậy mà người nam nhân mới gặp vài lần đã liệu xong xuôi.

Ngay khoảnh khắc , lòng nó, Chu đại ca… chính là phụ thân ruột!

Chu đại ca chỉ cười: “Ta may mắn – ta đúng là tứ . Con trai ta không thích đọc sách, chỉ mê vung đao múa kiếm, để suất cũng phí. Cho Hằng nhi dùng là nhất. Con trai của Chu Kiến Sơn, thì phải học ở chỗ nhất!”

Lúc này đến lượt ta sững sờ.

Thì ra ông không phải tiểu quan, mà là tứ đại nhân!

tới , ta chỉ thấy được một mình lão Hầu gia là có địa vị như thế.

Không ngờ người mà ta có thể cưới, lại là người mang hàm cao đến vậy.

Chu đại ca thấy ta ngạc nhiên, liền cười giải thích: “Nàng không biết sao? Ta còn tưởng nàng biết ta là tứ . Nàng thấy ngọc bội cá treo hông không? Đó là ngư phù, ngũ trở lên mới được đeo. Ta ngày nào cũng đeo nàng đó.”

Ta lắc đầu: “Ta không chú ý… nếu biết sớm…”

Biết sớm ông là tứ , có lẽ ta còn không dám nhận lời cưới – sợ làm dâu nhà quyền quý không xuể.

Giờ ta bắt đầu thấp thỏm.

Cẩn thận hỏi: “Nhà… có tiểu thiếp không?”

Ông lắc đầu: “Không, ta không nạp thiếp.”

Ta lại hỏi tiếp: “ nhà có lão phu nhân nghiêm khắc không?”

Nếu có, ta sẽ không cưới.

Ta sợ lắm rồi – sợ kiểu mẹ chồng như lão phu nhân Hầu phủ.

Ông cũng lắc đầu: “Mẫu thân ta mất lâu rồi, năm đó quê hạn hán, bà đi sớm lắm.”

Không có tiểu thiếp, không có mẹ chồng – ta yên tâm hơn .

Chỉ còn thằng con ông là hơi bướng, nhưng chắc vẫn xoay sở được…

11.

Chu Kiến Sơn nói rằng biên cương đang căng thẳng, lần này hồi kinh để bẩm báo công vụ cũng không ở lại được lâu, nên ông hy vọng có thể thân càng sớm càng .

Ta hiểu sự gấp gáp lòng ông, không muốn ông khó xử, nên bàn bạc với ông, định hôn lễ vào ba ngày sau.

Sau khi Chu Kiến Sơn rời đi, ta bận rộn ngay tức khắc.

Làm đậu hũ thì đành gác lại, vì phải chuẩn đủ thứ cho đám cưới: thùng nước tắm tân lang tân nương đến áo cưới… .

May mà mấy vị đại thẩm hàng xóm rất nhiệt tình, biết ta chuẩn tái giá, liền chủ động đến giúp.

Bao nhiêu nghi lễ ta không rõ, đều phải dựa vào họ chỉ dẫn.

Khi ta thân với thế tử ở quê năm xưa, nghèo đến mức chỉ thắp hai cây nến đỏ, cùng nhau lạy trời đất rồi coi như xong – không thân nhân, không tiệc rượu, không áo cưới, không pháo cưới.

Nói ra, lần này mới sự là lần đầu tiên ta được “gả làm thê tử người ta” một cách đàng hoàng.

Nghe nói lúc thế tử cưới kế thê, tổ chức linh đình vô cùng.

Lúc đó ta chỉ biết ngưỡng mộ, chưa nghĩ một người nữ nhân bình thường như ta, cũng có ngày được ngồi kiệu hoa đỏ rực, danh chính ngôn thuận gả đi thêm một lần nữa.

Đêm khi ta xuất giá, Hầu phủ lại sai lão bà tử năm xưa đến.

Nói là đến “thêm hồi môn”, nhưng rõ ràng là đến bịt miệng ta – đưa một tờ ngân phiếu tròn trăm lượng.

Lão bà tử vênh váo nói: “Nghe nói sắp gả vào phủ tướng quân, sau này kinh , gặp thế tử nhà ta thế tử phi cũng không tránh được. Hy vọng thông minh một chút, đừng đem cũ ra nhắc lại, để người ta khó xử. Nếu không, phu quân mới của – Chu đại nhân – sẽ khó giữ được đường quan lộ bằng phẳng.”

Hằng nhi đứng nghe, sắc trắng bệch không còn giọt máu.

Nó đau lòng vì ta, bèn trừng mắt quát lão bà tử: “Hầu phủ các ức hiếp người quá đáng! Phụ thân ta phụ tình, ruồng bỏ thê tử, bỏ mặc ta muội muội, giờ còn mũi đến uy hiếp mẫu thân ta sao? Vậy thì hôm , ta cùng muội muội sẽ cắt đứt hoàn toàn với Hầu phủ! , cứ xem như chúng ta chưa có người phụ thân như vậy, cũng có tổ mẫu nào !”

Hằng nhi nói xong liền yêu cầu đưa “đoạn thân thư”.

Lão bà tử không quyết được việc, thấy nó cứng rắn như thế, đành xám bỏ đi.

Ta nhét tờ ngân phiếu trăm lượng vào tay Hằng nhi, nói: “ là phụ thân con thiếu con, đừng chối. Sau này vào thư viện, tiêu lắm.”

Hằng nhi gật đầu, không phản bác, cũng không giận nữa.

Nó đã chịu khổ, hiểu tiền bạc quý giá ra sao – không thể lấy tức giận ra mà chống lại đồng bạc.

Ai ngờ kế thê kia cũng là tay lắm chiêu, không biết nàng ta đã dỗ thế tử kiểu gì mà khiến hắn đích thân viết “đoạn thân thư”, sáng sớm hôm sau liền lén lút gửi sang.

Lão bà tử lại đứng ngoài cửa sổ gõ nhè nhẹ: “Dậy chưa? Đoạn thân thư mang đến rồi, lấy đi, các người với Hầu phủ, coi như hoàn toàn không còn quan hệ!”

Hằng nhi tức giận đẩy cửa sổ, đón lấy thư, hai mắt đỏ hoe, nghiến răng nói: “Cũng . Sau này nếu Hầu phủ các người lại gây họa đến mức phải rơi đầu, cũng đừng lôi kéo ta muội muội theo!”

Lão bà tử suýt chút nữa câu đó làm chao đảo, mắng một câu “giống hệt mẫu thân – một ả nữ nhân thô lỗ ngu xuẩn” rồi bỏ đi.

Hằng nhi định đuổi theo, nhưng ta giữ lại: “ con, để bà ta nói cho đã miệng, chúng ta có mất miếng thịt nào đâu.”

Nó cười khẽ, nhét “đoạn thân thư” vào hòm sính lễ của ta, nói: “Sau này, con với muội muội sẽ mãi được ở mẫu thân rồi. Hầu phủ khốn nạn đó, tụi con vốn dĩ muốn quay nữa!”

Thấy nó lòng buông xuống được, ta nắm lấy tay con: “, sau này chúng ta cùng nhau nhìn phía . Người cũ, cũ – nên quên thì cứ quên đi .”

12.

Đêm tân hôn, sau khi uống rượu hợp cẩn, Chu Kiến Sơn đặt mấy chiếc rương lên ta.

Ông nói: “ là toàn bộ tiền tích góp của ta mấy năm qua. Ta quanh năm chinh chiến ngoài, cũng có thời gian toan, giao hết cho nàng.”

Ta mở qua xem, phát hiện số tiền còn hơn ta tưởng – chủ yếu là ngân phiếu để tiện mang theo, ngoài ra còn có vài điền trang.

Chu Kiến Sơn nói: “Ngân phiếu nàng muốn dùng thế nào thì dùng, nếu muốn thì mua vài cửa hàng cũng được. Đầy tớ, người làm, nàng tự quyết định xem có thêm không.”

“Điền trang mùa đông lạnh, đợi sang xuân nàng có thể qua đó xem một vòng, giúp quản lý, có gì không biết thì hỏi quản gia.”

“Thằng con trai ta tính tình ngang ngược, nếu nó khiến nàng tức giận, cứ xử lý nghiêm, miễn là đừng để nó lui tới mấy nơi cờ bạc nữa là được.”

hôn sự của nó, nàng tự sắp xếp. Nếu có điều gì không chắc, cứ viết thư hỏi con gái ta, nó hiện đang ở Đông cung, là Lương đệ, nếu nó gì, mà nàng giúp được thì giúp.”

Ta gật đầu, bảo đã ghi nhớ, rồi nắm tay ông chặt: “Phu quân… chuyến này xuất chinh, chàng phải đi lâu không? Có nguy hiểm lắm không?”

Câu nói của ông, sao giống như… đang trăn trối lúc đi xa?

Tâm ta bỗng rối loạn không yên.

Xưa có mấy ai ra chiến trường mà sống sót trở ?

Lần xuất chinh này e rằng mười phần nguy hiểm.

Ta đã gả cho ông, là mong ông được bình an trở – chứ không phải chỉ vì mấy rương ngân phiếu.

Thấy ta , Chu Kiến Sơn an ủi: “Làm tướng quân mà, đầu treo lơ lửng hông. Sống chết lúc nào hay. Nhưng chỉ còn một hơi thở, ta sẽ bò gặp nàng.”

“Ta lấy nàng, đương nhiên là muốn sống để cùng nàng hưởng ngày lành tháng .”

“Con gái ta ở Đông cung không được sủng ái, ta cũng muốn thăng quan tiến chức để làm chỗ dựa cho nó.”

“Còn thằng con trai bất hiếu kia, ta vẫn mong nó có thể khôn lớn nên người.”

Nói chung, cuộc đời này – đối với ông – vẫn còn hy vọng để bước tiếp.

Ta nghe xong, đỏ , nhẹ nhàng tháo đai áo cho ông: “Phu quân, hôm chàng cũng mệt rồi, chúng ta nghỉ ngơi .”

Chu Kiến Sơn bật cười, cũng thổi tắt đèn, cùng ta an giấc…

13.

Nhà họ Chu không có mẹ chồng, nên không dâng trà kính trưởng bối.

Chu phủ ở kinh tuy không lớn để so với những nhà quyền quý khắp nơi, nhưng cũng hề nhỏ bé.

Chu Kiến Sơn là người trải qua gian khó, ông không nỡ nuôi đầy tớ.

phủ hiện chỉ có một tiểu đồng theo hầu con trai ông là Trần nhi, một đầu bếp làm việc ở bếp, một quản gia trung tận tụy.

Giờ nhà ta dọn vào, sân trở nên nhộn nhịp hơn hẳn.

Lần đầu gặp Trần nhi, ta không khỏi thấy lắng.

Hằng nhi Toàn nhi đi cạnh ta, đều đã thay sang y phục mới đỏ rực mừng hôn lễ.

Trần nhi chừng mười mấy tuổi.

Toàn nhi nhìn thấy “đại ca” xa lạ liền tò mò nhìn chăm chăm.

Trần nhi nhìn đến ngượng ngùng, lòng bực tức – phụ thân mình già thế rồi còn rước thê tử mới, lại dắt theo một lũ “trẻ lạc” nữa.

Tâm trạng khó chịu bèn trút sang con bé, trợn mắt: “Nhìn gì mà nhìn!”

Chu Kiến Sơn thấy con vô lễ, định quát, nhưng ta vội giữ lại.

Hằng nhi thấy muội muội mắng, suýt nữa đứng ra bảo vệ, nghĩ sao lại kìm lại – dù sao hiện tại đang nương nhờ người ta, không nên làm mất lòng kế phụ, mẫu thân phải khó khăn lắm mới gả được vào nhà này.

Ta hiểu sự nhẫn nhịn , liền nhẹ bóp tay con, xem như an ủi.

Rồi ta cười, giải thích với Trần nhi: “Muội muội thấy con cao to nên hâm mộ đấy.”

Nói rồi, ta lau nước mũi cho Toàn nhi.

Toàn nhi gật đầu phụ họa: “Đúng đó! Đại ca ca đẹp lắm! Nhưng đại ca ca hung dữ quá!”

Câu nói khiến Trần nhi không biết nên nổi giận hay cười.

Thấy ta hòa nhã, con bé cũng ngây thơ, hắn muốn kiếm cũng thấy hơi ngượng.

Cuối cùng hắn hừ một tiếng rồi quay đi: “Đừng tưởng nói mấy lời ngon ngọt là ta nhận . Ta chỉ có một người mẫu thân… mà mẫu thân ta đã mất rồi!”

Ta hiểu lòng nó – ai cũng khó lòng chấp nhận mẫu thân mình thay thế.

Không dám tới gần, ta giữ khoảng cách một mét, nhẹ nhàng nói: “Nếu con không muốn gọi mẫu thân, thì gọi ta là Triệu di nương cũng được. Ta họ Triệu.”

Trần nhi Chu Kiến Sơn trừng vài , miễn cưỡng gọi một tiếng: “Triệu di nương.”

Ta mỉm cười đáp lại, rồi giới thiệu con mình: “ là con trai ta – Hằng nhi, sau này sẽ là con thứ hai . là con gái ta – Toàn nhi, là con thứ ba. Còn con là đại ca.”

“Ta không mong con nhường nhịn, không yêu cầu con phải chăm sóc hai đứa nó, chỉ hy vọng con sống chân tử tế, làm tấm gương cho đệ đệ muội muội.”

Trần nhi hừ lạnh: “Nói thì hay lắm. Rồi sau này phải vẫn thiên vị con ruột mình sao?”

Nói rồi, hắn quay lưng bỏ đi, đến tối mịt vẫn chưa nhà.

Chu Kiến Sơn tức đến nỗi đập đũa đánh bốp: “Thằng nhãi này! Đừng chờ nó nữa, chúng ta ăn . Ta đã bảo đầu bếp làm bánh bao thịt thịt chua ngọt… món bọn nhỏ thích đấy!”

Nhưng nếu ông lòng thương con ta, ta sao có thể không xem con ông là con ruột?

Nghĩ một hồi, ta nói: “Cứ để mọi người ăn . Bình thường nó hay đi đâu? Để ta ra ngoài tìm.”

Chu Kiến Sơn muốn đi cùng, nhưng ta ngăn lại: “Chàng khó khăn lắm mới được nghỉ, ăn miếng cơm nóng đi. Bệnh lòng phải dùng lòng chữa, ta tiếp xúc với nó thì mới thân được.”

Ông vẫn kiên quyết: “Trời lạnh thế này, nàng đi một mình ta không yên tâm.”

Ta cãi nổi, đành thuận theo ông.

Ông còn nói: “Phu thê là phải đồng cam cộng khổ, cùng vượt mưa gió mới có thể dài lâu.”

Khiến mắt ta rưng rưng xúc động.

Ta chợt nhớ – năm đó khi gả cho thế tử, hắn nói: “ chịu khổ quen rồi, thì phải biết làm dâu, biết nhọc nhằn vì nhà ta.”

Người với người… đúng là khác biệt.

Chu Kiến Sơn… lắm!

Dặn quản gia ở nhà trông nom bọn trẻ xong, ta cùng ông lần theo những nơi Trần nhi hay lui tới – quán rượu, trà lâu – đi chỗ một tìm con .

Tùy chỉnh
Danh sách chương