Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/AUhxJbJDsc

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 6

Thằng bé còn định cãi lại, bị Tạ Lăng đá một cước trúng ngực.

Liền ngã lăn ra đất, hơi thở gấp gáp, giật cổ áo.

Xem ra mang chứng hen suyễn cũ.

Tạ Lăng và Tạ quý phi hoảng hốt, gấp gáp sai người truyền thái y.

Ta vẫn kinh ngạc về việc mình là nương của đứa trẻ này.

Từ khi nào ta sinh ra nó?

Còn nuôi dạy đến mức khiến ai nấy đều chán ghét?

Nhất định là bịa đặt!

Tạ Lăng túm chặt tay ta:

“Ngày thường thuốc của Tụng An nàng đều mang theo người, mau cứu nó!”

Ta bàng hoàng, sờ khắp người hồi lâu, chẳng tìm được thứ gì gọi là thuốc.

Tạ Tụng An mặt mũi tím lại, đưa tay tóm lấy ta, nắm chặt ngón tay ta:

“Cứu con với, nương ơi, con không muốn chết…”

Ta sờ thấy trong vạt áo có một gói vải nhỏ được khâu kín ở trước ngực.

Vội vàng lấy ra, mở nút, lập tức đờ người.

Bên trong trống không.

Sắc mặt Tạ Lăng trắng bệch, tuyệt vọng hiện trên mặt.

May mà thái y tới kịp, bận rộn châm kim đầy đầu Tạ Tụng An.

Làm loạn một hồi lớn, thọ yến của Tạ quý phi cũng đổ bể.

Tạ Lăng bị Hoàng thượng gọi vào trách mắng.

Ta được người đưa xuất cung.

Con đường dài quanh co trong cung rắc đầy hoa, đầu óc ta trăm mối rối bời, bước chân càng lúc càng ngơ ngẩn.

Năm đó ta thành thân với Tạ Lăng,

Tạ Lê từng mạo danh ta viết thư cho Thôi Đàn.

Trong thư bảo rằng ta sẽ lấy kẻ khác, kiếp này hai người không thể cùng nhau nữa.

Lúc nàng ta viết, còn cợt nhả sai ta đứng cạnh mài mực.

Nước mắt ta rơi ướt mu bàn tay, nàng ta lại cười lăn cười lộn như xem được trò hay.

“Ta muốn hắn thấy, người hắn yêu hóa ra xấu xa thế nào.”

“Chỉ vì quyền thế mà rũ bỏ hắn chẳng chút do dự.”

Nhà họ Tiết suy tàn, còn nhà họ Tạ thế lớn, quyền khuynh triều dã.

Ta đành nhẫn nhục.

Trong bức thư, Tạ Lê dùng vô số lời lẽ thô bỉ để chà đạp Thôi Đàn, ta vẫn nhớ rõ mồn một.

Tận trong lòng ta, Thôi Đàn có lẽ phải hận ta lắm.

Chính miệng ta từng hẹn ước cùng chàng bên hoa dưới nguyệt.

Lại lập tức trở mặt, phụ chàng mà đi.

Vùng Mạc Bắc khổ lạnh, chàng những năm qua không biết sống thế nào.

Chàng vì phục hồi danh dự cho phụ thân, leo tới chức quan tam phẩm, hẳn chịu bao cay đắng.

Ấy thế, trông chàng như chưa từng oán trách ta.

Ta đứng ngây bên tường cung, đặt bàn tay lên ngực mong trấn tĩnh nỗi xót xa.

Gió thổi mấy cánh hoa trắng tinh rơi xuống.

Ta đột nhiên khao khát muốn gặp Thôi Đàn.

Tiếng vó ngựa từ xa dần vọng lại.

Ta ngẩng đầu, thấy chàng đang cưỡi trên lưng ngựa.

Cúi người chìa tay ra:

“Ta tới đón nàng.”

Ta bưng những cánh hoa rơi trên tường cung, đặt vào lòng bàn tay chàng.

Mỉm cười khẽ đọc thầm trong tim.

May là chàng đã đến, Thôi Đàn.

13

Vài hôm sau, ta ghé qua phủ họ Tạ, đến gặp Tạ Lăng.

Đặt tờ hòa ly thư mới viết lên trước mặt hắn.

Tuy ta chưa rõ ràng chi tiết năm năm bên hắn.

Nhưng hiện tại chỉ muốn lấy lại tự do.

“Ta không đồng ý!”

Mắt hắn đỏ rực, chợt chộp lấy thư hòa ly xé vụn.

Ta mặt không cảm xúc, lôi thêm một tờ khác trong người ra.

Định cầm ấn của hắn đóng ngay.

Hắn vồ đến, ném ấn xuống đất vỡ tan.

Ta sững sờ, giận quá mắng hắn xối xả:

“Đồ vô lại hèn hạ! Dựa vào đâu không chịu hòa ly!”

“Cứ việc cùng Bùi Chỉ đôi cánh sánh đôi, chết chung một chỗ, thành một đôi rùa già cho xong!”

Mắt Tạ Lăng đỏ lựng, như thể muốn nuốt chửng ta:

“Nàng là thê tử ta tự mình dập đầu cầu thánh chỉ mà có, không được rời khỏi ta!”

Ta kinh ngạc trợn tròn mắt.

Từ trước đến nay, ta luôn nghĩ chính Tạ Lê làm càn chen vào, bắt ta gả cho Tạ Lăng.

Chẳng ngờ lại do chính hắn chủ động cầu hôn.

“Lần đầu ta thấy nàng, là lúc nàng cùng Thôi Đàn chèo thuyền trên suối phía Tây, ta nằm dưới gốc liễu ven bờ, trông thấy nàng thì đem lòng yêu thích, ngày đêm mộng mị, chẳng thể vơi nỗi lòng.”

Ta không muốn nghe hắn tự bộc bạch tình ý ghê tởm đó.

Bèn nhíu mày muốn ngắt lời hắn, song hắn nắm chặt hai vai ta.

Mắt Tạ Lăng ửng đỏ, như sắp ứa lệ:

“Nhưng vì sao sau khi gả cho ta, nàng lại im ỉm buồn chán như thế?”

“Sao nàng không vui?”

“Thôi Đàn có thể cho nàng điều gì, ta cũng có thể cho, sao nàng không cho ta một cơ hội!”

Ta thở dài một hơi.

Lặng lẽ đối diện mắt hắn:

“Vậy còn Bùi Chỉ, ngươi đặt nàng ta ở chỗ nào?”

Năm xưa hắn chỉ vì một lá thư của ả đã vội cưỡi ngựa ra khỏi thành trong đêm.

Mặc ta khi ấy lâm bồn suýt chết vì đau đớn.

Dẫu ta chẳng nhớ đủ chuyện năm năm, nhưng nỗi oán ấy chẳng tan nổi.

Bởi Tạ Lê không ưa ta, nên hôm ấy ả sai khiến bà đỡ cũng không mấy tận tâm.

Còn bưng bít tin tức, không cho phụ mẫu ta đến.

Ta cơ hồ hồn xiêu phách lạc.

Chợt cảm thấy có người nắm chặt tay ta.

Người ấy không ngừng khản giọng gọi tên ta, nước mắt qua kẽ tay tựa dòng suối không ngớt.

Ta mờ mịt mở mắt, thấy gương mặt tiều tụy của Thôi Đàn.

Người ở Mạc Bắc sao lại xuất hiện đây?

Ta chỉ ngỡ là ảo giác.

Năm năm bên Tạ Lăng, chúng ta hầu như xa cách.

Hắn hận ta yêu Thôi Đàn, nên ôm lòng trả đũa.

Chúng ta chán ghét, lạnh lùng lẫn nhau.

Ngay từ đầu chẳng hề có tình cảm, nói gì đến chân tình.

Nhắc đến Bùi Chỉ, mặt Tạ Lăng tái xanh, nhưng vẫn nhất mực cứng cỏi nói:

“Ta và nàng ấy cho đến giờ vẫn trong sạch, chưa vượt ranh giới.”

Ta nhếch một nụ cười lạnh:

“Vậy cớ gì dân kinh thành đều biết, vì Bùi cô nương mà ngươi hững hờ thê tử bao năm, xem nàng ta là chân ái?”

Tạ Lăng á khẩu, cúi gập xuống ho.

Ta nhẹ nhàng đẩy hắn ra, lôi từ dưới ngăn bàn hôn thư của chúng ta.

Không do dự, ta đưa lên bấc nến châm lửa.

Hắn hít sâu một hơi, vươn tay giật lại. 

Ngọn lửa lập tức nuốt mất nửa tờ giấy trong khoảnh khắc.

Tạ Lăng giằng lấy quăng xuống đất, lấy chân dập tắt, hôn thư đã cháy dở chẳng ra hình.

Tựa như năm năm hôn nhân chắp vá giữa chúng ta.

Ta hạ giọng thật khẽ:

“Tạ Lăng, chính ngươi phụ ta.”

“Ngươi không yêu ta, ta cũng chẳng yêu ngươi.”

14

Tạ Tụng An bé nhỏ đẩy cửa thư phòng.

Khóc òa nhào vào lòng ta:

“Nương ơi, đừng bỏ Tụng An, nương thương con nhất mà, xin đừng đi, được không?”

Tùy chỉnh
Danh sách chương