Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/2g36Wj1bJC

119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Sương đêm dày đặc, rít qua những mái ngói ướt sũng. Tiếng trống canh ba vang vọng từ đình xa xa, trầm đục và lạnh lẽo. Trong gian nhà bên bìa rừng, ngọn đèn dầu lập lòe soi bóng Hàn Ngọc Sơn – người đã không chợp mắt suốt hai canh giờ.
mặt y là gương cổ vừa được mang về từ phủ cũ của quan huyện tiền nhiệm — thứ tin rằng chứa đựng bóng hồn của những kẻ đã c.h.ế.t oan dưới hồ.
Mặt gương phủ một lớp bụi mờ, khung khảm bạc, quanh viền khắc hình cửu long quấn nguyệt, nhưng từng vảy rồng đều nhuốm đen, như ám khói.
Ngọc Sơn đặt cây nến gương. Ánh sáng run rẩy phản chiếu khuôn mặt y — nhợt nhạt, mệt mỏi, đôi mắt sâu hoắm vì mất ngủ. Nhưng trong khoảnh khắc, y nhận ra…
“Trong gương… không chỉ có ta.”
Một bóng người thứ hai thoáng hiện lưng y, áo dài trắng, tóc buông dài chạm đất, khuôn mặt mờ mịt như sương.
Ngọc Sơn quay phắt lại — phía không có ai.
Chỉ có cửa sổ đang mở hé, và lùa qua khiến rèm lay.
Y ngồi xuống, đặt tay lên chuôi kiếm bên hông, giọng trầm xuống:
“ là vật , hẳn ngươi đã , phàm kẻ hữu hình đều không thoát được luật quả. Hãy hiện thân, để ta ngươi là ai.”
Ngọn đèn bỗng phụt tắt.
trong nhà dường như ngưng lại. Mặt gương bắt đầu run nhẹ, tựa như có ai đang chạm vào từ bên trong.
Rồi tiếng nói khe vang lên, giọng , khàn đục và xa xăm:
“Ngươi… đến tìm ta… hay tìm mình?”
Ngọc Sơn rút kiếm, ánh thép lóe sáng.
“Ngươi là ai? Tại sao trong gương lại có hình ?”
Bóng trong gương , tiếng khiến da đầu y tê dại.
“Ta ở đây đã lâu… Lâu đến mức quên mất mình từng là người. Mỗi đêm, trăng đen chiếu xuống hồ, ta lại nghe thấy tiếng người gọi — ‘Ngọc Sơn…’.”
Ngọc Sơn khựng lại.
“Ngươi tên ta?”
“Không ta … ta từng là người quen của ngươi.”
Ánh nến vụt sáng trở lại, nhưng mặt gương đã đổi khác. Trong , không còn là hình y, là một người đàn ông mặc quan phục đời , gương mặt hao hao y, nhưng ánh mắt trống rỗng và đầy tuyệt vọng.
Dòng chữ đỏ như m.á.u từ từ hiện lên trên mặt gương:
“Kẻ kế thừa nghiệp chướng, cuối cùng cũng đã tới.”
Hôm , Ngọc Sơn đem gương đến ngôi miếu cũ, nơi có vị đạo sĩ từng trấn yểm vùng này – lão được gọi là Lão Hạc Đạo .
Nghe kể, người này ẩn cư đã hơn ba chục năm, không giao du với ai, chỉ nhận việc ấy “liên quan đến hồn oan khuất”.
Lão Hạc nhìn qua gương, chưa nói gì đã chắp tay niệm chú, lấy bùa vàng dán lên khung bạc. Một luồng khói đen bốc lên, kèm theo mùi tanh nồng khó chịu.
“Vật này không gương thường,” lão nói, “ là gương chiêu hồn, dùng trong nghi lễ trăng đen của triều cũ. Người soi vào, tâm có tà niệm, sẽ hồn vong trong gương kéo xuống đáy hồ âm.”
Ngọc Sơn hỏi:
“Vậy vị quan tiền nhiệm… có liên quan đến gương này?”
Lão Hạc gật đầu, râu dài run:
“Quan từng dùng gương ấy để tra khảo tội , ép hồn khai tội. Hắn tưởng có thể điều khiển âm , nào ngờ hắn phản phệ. đêm trăng cuối cùng, hắn biến mất, chỉ còn gương này trôi trên hồ.”
Ngọc Sơn im lặng hồi lâu, rồi nói:
“ vậy, ta e rằng nguyền của hồ Trăng Đen bắt đầu từ nơi này.”
Chiều hôm ấy, Ngọc Sơn cùng tiểu lại Lưu Phong xuống kiểm tra.
mang hơi tanh, mùi đất ẩm nồng nặc. Hồ Trăng Đen phẳng lặng như gương khổng lồ, mặt không một gợn sóng, dù vẫn rít mạnh.
Họ ghé qua nhà của bà Từ – người vừa mất con trai cách đây hai hôm. Căn nhà trống hoác, cửa sổ đóng kín, chỉ còn tiếng mõ cầu siêu vọng ra từ gian giữa.
Ngọc Sơn quỳ xuống hỏi:
“Bà lão, đêm con trai bà mất tích, có điều chi khác lạ chăng?”
Bà Từ run rẩy:
“Đêm ấy, trời trăng, sao. nghe tiếng người gọi tên mình ngoài cửa. Ta can ngăn không kịp, mở cửa, rồi… rồi ai còn thấy nữa.”
“Nghe rõ là tiếng ai?”
“Giống y như tiếng cha năm xưa. Nhưng cha c.h.ế.t đã mười năm rồi, xác còn chưa tìm được…”
Ngọc Sơn nhìn Lưu Phong, ánh mắt hai người thoáng qua vẻ kinh hãi.
nguyền không chỉ cướp đi sinh mạng – còn dùng ký ức của người sống để dụ họ bước vào bóng đêm.
Đêm , y không ngủ được. Mùi m.á.u dường như vẫn quanh quẩn đâu đây.
ngọn đèn dầu lụi dần, y cảm giác có ai ngồi đối diện. Trong cơn mơ hồ, giọng nói trong gương lại vang lên:
“Ngươi có vì sao hồ đen lại không bao giờ cạn không?”
Ngọc Sơn đáp trong mộng:
“Vì lòng người không bao giờ trong sạch.”
Bóng khe .
“Không sai… Nhưng ngươi đã quên rằng, ngươi cũng từng là một phần của hồ ấy.”
Gương vỡ vụn.
Từng mảnh gương hóa thành những con mắt li ti, mở ra nhìn thẳng vào y. Từng ánh nhìn như d.a.o cứa, như gọi, như kéo y xuống vực sâu.
tỉnh lại, y thấy lòng bàn tay mình đầy vết m.á.u — một hình trăng đen hằn sâu vào da thịt.
Sáng hôm , Ngọc Sơn đến miếu lần nữa. Lão Hạc trông sắc mặt y thì giật mình:
“Ngươi đã dấu ấn chọn trúng rồi. Kẻ mang ấn trăng đen, không giải được trong bảy đêm, sẽ kéo xuống hồ, thân xác không toàn.”
Ngọc Sơn hỏi:
“Có cách nào phá giải?”
Lão lắc đầu:
“ tìm được nơi giam hồn đầu tiên – mộ của người trăng đầu tiên. Nhưng mộ ấy ở đâu, chỉ có hồ , và hồ… không bao giờ nói thật.”
Y im lặng rất lâu, rồi nói:
“ ta c.h.ế.t, này cũng sẽ không thoát. Ta thà vào hồ, còn hơn trốn tránh.”
Lão Hạc định ngăn, nhưng ánh mắt Ngọc Sơn kiên định.
Y rời miếu, đi thẳng về phía hồ sương chiều buông xuống.
ánh trăng nhô lên, hồ bắt đầu chuyển màu.
Từng làn sương đen bốc lên từ mặt , bay quanh như hàng vạn sợi tóc.
Giữa làn ấy, Ngọc Sơn nghe thấy tiếng hát mơ hồ – giọng , bi ai, nhưng đẹp đến rợn người.
“Ai gieo trăng xuống đáy hồ,
Máu nhuộm trăng, trăng sáng.
Ai khấn hồn nơi bến xưa,
Người đi thấy ngày trở lại.”
Y cúi xuống nhìn — và thấy bóng mình không phản chiếu nữa.
Thay vào , là khuôn mặt của áo trắng trong gương đêm .
“Ngươi đã đến… như nguyện định.”
“Ngươi là ai?”
“Ta… là người đầu tiên hiến . Là kẻ mở đầu nguyền. Ngươi đến để kết thúc , hay tiếp nối?”
Ngọc Sơn rút kiếm. Ánh thép phản chiếu trăng đen.
“ kết thúc, ta sẽ dùng m.á.u mình rửa sạch hồ này.”
, mắt hòa vào mặt hồ:
“Máu không rửa được tội… chỉ có sự thật mới giải được nguyền.”
Nói rồi, nàng tan vào , để lại một vật nổi lên — một mảnh gương vỡ, khắc dòng chữ cổ:
“Lễ cuối cùng, không để cầu bình an, để phong ấn tội lỗi.”
Ngọc Sơn trở lại, đem mảnh gương ghép với gương cũ. Cả hai khớp vào nhau hoàn hảo.
Ngay gương hợp nhất, ánh sáng đen bùng lên, cuốn y vào một không gian khác — một ký ức xa xưa.
Y thấy mình đứng giữa quảng trường cổ, hàng trăm quỳ gối, giữa sân là bàn trăng.
Trên bàn là một thiếu trói, m.á.u giọt từ cổ tay xuống đèn, hòa vào mặt gương.
Quan năm ấy — người mang gương chiêu hồn — không ai khác, là Ngọc Sơn trong kiếp .
Y đã dùng hồn người vô tội để phong ấn tà , đổi lấy chức tước và danh vọng.
Hồ Trăng Đen sinh ra từ m.á.u ấy, và từ , hồn oan khuất vĩnh viễn không siêu thoát.
ký ức tan biến, Ngọc Sơn ngã quỵ.
Mặt gương vỡ vụn lần cuối, tro bụi bay lên hòa vào .
Trăng đen trên trời dần tan, nhường chỗ cho ánh sáng bạc đầu tiên hàng trăm năm.
sáng hôm ra hồ, chỉ thấy trong như pha lê, không còn màu đen. Nhưng dưới đáy hồ, vẫn có bóng người mặc quan phục, nụ an nhiên, đôi mắt khép lại.
Trên bờ, người ta dựng miếu , khắc dòng chữ:
“Người giam mình để giải oan cho thiên hạ.”
Và từ , trăng đen không bao giờ xuất hiện nữa.