Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/9zphGkqkO8

119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Trời hôm đó âm u như phủ một lớp tro xám. Sương trắng từ rừng phía tây lan vào làng, đặc quánh đến mức nhìn không rõ mặt người. Hàn Ngọc Sơn ngồi trước án thư, nhìn tấm vải đỏ loang m.á.u khô — chính là bí thư cổ y vừa tìm . Những ký tự cổ đó không thuộc bất kỳ văn tự nào của triều đại hiện nay, uốn lượn như viết bằng tay người đang hấp hối.
Bên ngoài, thổi, tiếng cửa kẽo kẹt. Lâm bước vào, áo choàng vương sương, giọng khẽ:
“Quan lang, dân làng bỏ gần nửa. Bọn họ nói, từ khi ngài mở bí thư , những hồn oan lại nổi lên. Tối qua, tiếng khóc vang khắp bờ … như gọi tên ai đó.”
Ngọc Sơn đặt bút, lạnh:
“Người c.h.ế.t sao biết gọi tên kẻ sống? Hay chính kẻ sống gọi tên người c.h.ế.t?”
Lâm rùng mình, im lặng.
Trong góc phòng, ngọn đèn dầu lập lòe, bóng hai người kéo dài lên tường như những hình thù quái dị. Tiếng không còn đơn thuần là , mà như lời thì thầm vọng lại từ cõi âm.
Trước khi mặt trời lặn, Ngọc Sơn rời căn nhà, men theo con đường dẫn đến bìa rừng. Tiếng cúng bái vang lên từ xa — nhưng kỳ lạ thay, tiếng đánh ngược nhịp. Mỗi hồi rơi vào khoảng lặng dài, lại dội ngược, như có ai đang cố đ.á.n.h từ dưới đất lên.
Khi đến , cậu thấy một lão ngồi giữa con đường, trắng xõa, tay ôm cái rách. ta gõ nhẹ, không tròng, giọng khàn đặc:
“Kẻ đọc m.á.u thư… mở cửa. Hắn sẽ không thoát đâu…
Nợ mạng trả bằng mạng. Nợ máu, trả bằng máu.”
Ngọc Sơn không sợ, chỉ hỏi:
“ là ai? Vì sao biết chuyện bí thư?”
lão ngẩng mặt, gương mặt nhăn nheo nứt nẻ, mùi tanh ẩm như bùn từ miệng tỏa ra:
“Ta… là người từng gõ đêm . Đêm họ dìm Liên .”
Nói dứt, bật khanh khách. Tiếng lẫn vào , thân hình mờ dần trong sương, chỉ còn lại cái lăn lóc, bên trong có vài giọt m.á.u đặc.
Ngọc Sơn nhặt lên, cảm giác lạnh lan khắp tay — cậu nghe thấy, rất khẽ, từ trong vang ra tiếng khóc của một cô gái.
Khi trở lại làng, Ngọc Sơn thấy những người dân tụ tập giữa sân đình. Trưởng làng quỳ giữa đám đông, tay run rẩy:
“Quan lang, ngài hãy cứu chúng tôi! Những người bỏ đều… c.h.ế.t cả !”
Lâm kinh hãi:
“Sao có thể?!”
Một người khác nức nở:
“Sáng nay, khi người làng tìm về để đồ, họ thấy xác bảy người nằm dưới . Da thịt trương phồng, miệng vẫn … đến rách cả khóe môi!”
Ngọc Sơn siết chặt nắm tay. Mọi việc vượt khỏi quy luật bình thường. Không chỉ là hồn ma báo oán — đây là một lời nguyền bén sâu vào m.á.u đất .
Cậu bước đến gần xác một người vừa vớt lên, mở khăn che mặt. Đôi xác c.h.ế.t mở to, lòng trào máu, cổ còn vương sợi dài nhánh — không thuộc về đàn ông.
“Là phụ nữ… dài đến lạ. Như từng trôi hàng chục năm.”
Ngọc Sơn khẽ rút sợi , cột lại bằng tấm bùa màu tro, niệm chú:
“Phàm là vật kết oán, mượn mà sống.
Nếu người chưa siêu thoát, hãy chỉ đường cho kẻ sống biết lối!”
Sợi khẽ rung, chỉ về hướng núi Cửu Sương — cấm địa mà dân làng không ai dám đặt chân đến.
Đêm , Ngọc Sơn Lâm theo hướng sợi chỉ. thổi càng sâu càng lạnh, sương mù đặc quánh như muốn bóp nghẹt cổ. cao chỉ còn là bạc mờ.
Họ đến cửa động Cửu Sương — một vách đá khổng lồ, rêu phủ, và giữa khe đá là một lối vào tối om như miệng thú. Từng đợt khí lạnh phả ra, lẫn mùi tanh ẩm của xác mục.
Ngọc Sơn rút đèn pháp, thấp giọng:
“ theo sát ta. Động … xưa kia là tế người. Mỗi tầng đều có mạch âm.”
Lâm đáp, giọng nhỏ như hơi thở:
“Thưa quan lang, nếu… thật là tế… liệu có thể cứu oan hồn kia chăng?”
Ngọc Sơn không đáp.
đèn chiếu qua đá, lộ ra những bức phù điêu khắc hình người quỳ, tay bị trói, quanh cổ đeo vòng sắt. Dưới chân họ là những dòng chữ cổ:
“Tế – Trả Nợ – Liên.”
sâu thêm, không khí nặng dần. Đột nhiên, từ trong vách đá, một tay trắng bệch thò ra, nắm tay Lâm . Cô hét lên, nhưng Ngọc Sơn kéo mạnh, niệm chú. tay kia co lại, rút vào vách, để lại mảng m.á.u tươi loang đá lạnh.
“Đừng sợ. Họ… chỉ muốn nhớ đến.”
Càng , tiếng khóc càng rõ. Không phải một người, mà hàng trăm. Từng tiếng nức nở xen kẽ tiếng nước nhỏ giọt. Dưới chân, đất ẩm sũng, và đèn hắt thấy rõ vô số xương người vụn lẫn trong bùn.
Đến cuối động, họ thấy một tế cổ phủ đầy tro bụi, đó là xác một cô gái mặc y phục trắng, dài chấm đất, gương mặt vẫn còn nguyên nét u buồn. Tay nàng ôm một gương vỡ.
gương khắc một hàng chữ:
“Người soi gương, ta nhìn thấy. Người quên, ta tồn tại.”
Ngọc Sơn bước lại gần, nhìn sâu vào gương. Trong thoáng chốc, hình ảnh phản chiếu không phải của mình, mà là một thiếu nữ — Liên. Nàng mở miệng, môi run, không phát ra tiếng, nhưng trong đầu Ngọc Sơn vang lên giọng nói như sương:
“Ngươi… có nghe thấy ta khóc không?”
Cậu gật đầu khẽ:
“Phải. Ngươi là người bị tế năm xưa?”
Nàng mỉm , nụ ướt lệ:
“Ta là kẻ bị hiến, nhưng chẳng ai cúng.
Ta là linh hồn bị chôn, nhưng chẳng ai nhớ.
Họ thân ta làm lễ, m.á.u ta phong ấn, nhưng chính lời nguyền giữ ta lại đây.”
Ngọc Sơn hỏi:
“Ai là kẻ tế ngươi?”
Nàng không đáp. Nước rơi, biến thành máu, chảy đất, khắc thành chữ đỏ rực:
“Người mang huyết họ Hàn.”
Ngọc Sơn sững người. Họ Hàn — chính là tộc của cậu.
Lâm run rẩy:
“Quan lang… chẳng lẽ…”
Ngọc Sơn giọng:
“Nghiệp … e rằng do tổ tiên ta tạo ra.”
Họ Hàn vốn là dòng họ từng phụng mệnh triều đình cai quản vùng . Truyền thuyết nói, năm hạn hán, người trong làng hiến tế một thiếu nữ để cầu mưa. Thiếu nữ chính là Liên, nhưng vì là người có tình cảm với một công tử họ Hàn, nên khi bị tế, nàng thề:
“Nếu đời đời họ Hàn không chuộc tội, ta sẽ khiến huyết của họ hóa thành sương mà chìm trong nước.”
Từ đó, hình thành.
Ngọc Sơn hiểu ra, lời nguyền chưa bao giờ bị hóa giải. Và cậu – hậu duệ cuối của họ Hàn – chính là người mà hồn ma chờ suốt mấy trăm năm.
Ngọc Sơn quỳ trước tế, giọng :
“Nếu tội thuộc về họ Hàn, thì để ta gánh.
Nhưng xin ngươi, hãy buông tha những kẻ vô tội trong làng .”
Liên nhìn cậu, vừa bi thương vừa tàn nhẫn.
“Ngươi nói gánh, có gánh nổi không? Ngươi có dám , ta soi cuối ?”
Cậu gật đầu.
Nàng đưa tay, m.á.u chảy thành ấn đỏ, in lên trán Ngọc Sơn.
“Ba đêm nữa, sẽ lên. Khi , hoặc ngươi giải nghiệp, hoặc hồn ngươi sẽ thuộc về .”
Nói xong, nàng tan vào sương.
đèn chập chờn, tắt hẳn.
Ngọc Sơn ngẩng đầu. Trong bóng tối, chỉ còn lại gương vỡ phát sáng nhạt, phản chiếu khuôn mặt chính mình — nhưng nụ trong gương lại không phải của cậu.
“Kẻ mang huyết họ Hàn… hãy trả lại bị che khuất.”
Tiếng nói cuối vang vọng trong động, hòa tiếng khóc xa xăm của những linh hồn chưa siêu thoát.
Và khi họ rời khỏi động Cửu Sương, trời bỗng vụt tắt, chỉ còn lại một vầng như người c.h.ế.t, lơ lửng giữa không trung.