Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/6psfUihnDl

119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Sương mù dày đặc phủ kín ngôi làng nhỏ dưới chân núi, che lấp mọi vật hiện như những nét nhòe trên tranh thủy mặc. Những căn thấp, mái tranh cũ kỹ, bám đầy rêu, nối nhau bằng con đường đất ngoằn ngoèo, bao quanh hồ đen đặc mà dân làng xưa gọi là Hồ Trăng Đen. Người đời truyền rằng, trăng tròn hoặc trăng đen xuất hiện, hồ trở nên vô hồn, phản chiếu những ảnh rùng rợn, chỉ những kẻ gặp vận xui có thể trông thấy.
Hàn Ngọc Sơn xuống từ cỗ xe nhỏ của triều đình, mắt dõi khắp nơi. Ngay từ lúc đặt chân đến, không khí đã mang theo một vẻ khác thường: chim không hót, gió lặng, và sương mù quấn quanh chân người như những bàn tay lạnh lẽo, dò xét nhịp thở. kéo nhẹ áo choàng, đi trên con đường đất ẩm ướt, lắng tiếng động lạ.
“ lang đến rồi ư?” – một giọng nữ nhỏ vang lên từ cổng làng.
Một bóng người nép vào bóng cây, mái tóc dài đen mượt che một phần khuôn . Đó là , con gái của thầy cúng già trong làng, đôi mắt vừa tò mò vừa sợ hãi.
Ngọc Sơn chậm rãi đáp:
“Người này là Hàn Ngọc Sơn, được triều đình cử đến. Mong được lời dân làng kể về những sự việc kỳ quái vừa .”
Cô gái hít một hơi dài, giọng run run:
“Mấy tháng gần đây, dân làng ta vào cảnh mất mát không rõ nguyên do. Người trước kẻ sau, không ai còn trở về, đều vào đêm trăng tròn, hoặc sương mù dày đặc như dải lụa phủ núi. Chúng tôi… không kêu ai, chỉ nương tựa vào trời đất mà cầu xin.”
Ngọc Sơn nhíu mày. Những câu chuyện dân luôn pha lẫn mê tín, nhiều người cùng kể , ánh mắt lóe lên vẻ nghiêm trọng. Chuyện này không đơn giản chỉ là mất tích bình thường; trong những ngôi làng hẻo lánh, nơi người ta còn tin vào bùa chú và ma quỷ, luôn tồn tại những bí mật mà lý trí khó giải thích.
Họ đi dọc con đường dẫn vào làng. Sương mù quấn lấy họ, các căn hiện ảo, như bị tan biến giữa không . Một tiếng ch.ó sủa xa vọng , ngay lập tức lịm tắt. Không căng như dây đàn, cả hai nhận rõ sự hiện diện vô nào đó đang dõi theo.
“Dân làng vẫn truyền rằng, trăng đen lên, hồ Trăng Đen đổi sắc, đen như mực, lóng lánh những thù mịt, thoắt hiện thoắt ẩn, ai trông thấy cũng phải rùng mình.” thì thầm, giọng run rẩy.
Ngọc Sơn gật đầu. Truyền thuyết về trăng đen từ các sổ sách cũ: hiện tượng hiếm gặp, liên đến lời nguyền cổ, những hồn chưa siêu thoát trở , tìm kiếm sinh mạng để thỏa mãn oán hận. Ai trông thấy bóng trong trăng đen bị ám ảnh đến mất trí, hoặc biến mất một cách bí ẩn.
Họ đến trưởng làng – ngôi gỗ lớn, cửa đóng then cài. Bên trong, bầu không khí nặng nề, mùi trầm hương và xác lá mục hòa quyện, người vào như bị nuốt chửng. Trưởng làng, người đàn ông già tóc bạc, ánh mắt đầy lo âu.
“ lang đến rồi… Dân làng chúng tôi kính nhờ, mong người xem xét việc kỳ lạ này, cầu xin trấn yểm lời nguyền.”
Ngọc Sơn sát căn phòng: những bức tranh thần treo trên tường bạc phai, bàn thờ nhỏ nghi ngút khói, những hũ bùa chú màu vàng đỏ, đựng đầy ký hiệu cổ xưa. Không như treo lơ lửng giữa ánh sáng đèn dầu yếu ớt và bóng tối, mọi vật hiện vừa thực vừa ảo.
“Ta không hứa có thể giải thích ngay. Trước hết, ta cần sát hiện tượng, hết lời dân làng, và trực tiếp kiểm tra hồ .” – giọng trầm và quyết đoán.
Đêm buông xuống, sương mù dày đặc hơn, mọi thứ trở nên mịt. Hồ Trăng Đen hiện , đen như mực, không phản chiếu trăng sao, như một hố sâu vô tận hút lấy ánh sáng. Bên bờ hồ, cành cây khô rủ xuống, phát tiếng kêu khe khẽ như thì thầm.
“Người dân nói họ thấy bóng người trong , không ai dám chắc đó là người hay hồn ma.” thì thầm, đôi mắt mở to vì sợ hãi.
Ngọc Sơn tới bờ hồ, gai lạnh chạy dọc sống lưng. chợt gợn lên, như ai đó chạm vào. Một bóng thiếu nữ thoáng , tóc dài phủ , ánh mắt trống rỗng hướng về phía họ, rồi biến mất trong chớp mắt.
“Cẩn thận!” – Ngọc Sơn hốt hoảng bóng đã tan biến.
Họ lùi , tim đập nhanh. Không xung quanh lặng đến mức tiếng tim họ vang dội trong sương mù. Ngọc Sơn hiểu đây không phải hiện tượng bình thường, mà là lời cảnh báo: Hồ và sương mù che giấu điều hung ác.
họ trở về trưởng làng, nói:
“Ngày mai… trăng tròn lên. Dân làng không dám ngoài, ai cũng sợ hãi. Nếu lời nguyền không được giải, số người mất tích còn tăng.”
Ngọc Sơn nhìn sương mù ngoài cửa sổ, ánh trăng lướt . nhiệm vụ không chỉ là điều tra, mà còn phải đối thế lực mà lý trí khó giải thích. Thế lực tồn tại hàng trăm năm, nuôi dưỡng oán hận, giờ tìm kiếm hồn .
Sương mù dày đặc, tiếng gió rít cành cây khô, tiếng hồ lăn tăn như thở dài của sinh vật vô . Đêm nay, Ngọc Sơn , không thể giấc.
Từ trong sương mù, một tiếng cười nhẹ ma mị vang xa. Ngọc Sơn giật mình, ánh mắt căng thẳng. Dường như Hồ Trăng Đen đang sát chân. Và một điều đáng sợ hơn, những bóng người trong làng mang ánh mắt lạc lõng, run rẩy, như đang chờ đợi cái c.h.ế.t mà không ai đoán trước.
Ngọc Sơn đặt tay lên hũ bùa trên bàn thờ, lạnh lẽo truyền ngón tay. Ký tự cổ xưa rung lên như muốn cảnh báo:
“Đêm trăng tròn, hồ thức tỉnh, hồn chưa siêu thoát…”
Anh lặng im, lắng tiếng gió, tiếng lá xào xạc ngoài cửa. Mỗi âm thanh mang rùng rợn, như tiếng thì thầm của hồn chưa siêu thoát. Nếu đêm nay trôi ổn, không có nghĩa lời nguyền đã mất. Ngược , nó tiếp tục nuôi oán hận, chờ kẻ tiếp theo vào Hồ Trăng Đen.
Trong bóng tối, ánh mắt đỏ lóe lên, nhìn chằm chằm Ngọc Sơn. Không ai đó là hồn ma hay trò chơi ánh trăng sương mù. rùng rợn tim đập nhanh, nhịp thở gấp gáp, báo hiệu rằng một cuộc đối đầu sắp bắt đầu.