Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/2g36Wj1bJC

119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Trời vừa chạng vạng, mây đen cuộn tròn trên đỉnh núi Phù Vân, tựa như có gì đó đang bò trườn trong tầng mây. Gió thổi qua khe đá, phát tiếng rít khô khốc như tiếng than của vong hồn đày hoàng tuyền.
Đêm nay, trăng lại nhuốm sắc . Từng giọt sương lăn trên mái ngói cũ, nhỏ xuống hiên nhà mục nát thành âm thanh tí tách – chậm, rền và quái dị. chân núi, một thị trấn nhỏ nằm nép mình rừng tùng, nơi dân gian gọi là Trấn . qua người lại ít ai dám nhắc đến tên ấy, vì đồn nơi đây ban đêm không chỉ có người sống bước .
Ngày ấy, triều đình ban chiếu mở đường thương mại phía Tây, phái hộ bộ Trần Uyên đến trấn kiểm tra sổ thuế. Đoàn người qua suốt ba ngày đêm mới tới nơi. Dọc đường, dân cư thưa thớt, núi non chập chùng, chỉ thấy rừng trúc và những ngôi miếu bỏ hoang.
Trần Uyên là người nghiêm cẩn, nay ba mươi lăm tuổi, từng nổi tiếng công chính, ít nói tính khí lại có phần cố chấp. Người đồng hành là thư lại họ Tề, tuổi trẻ hơn, ham nói, ham nhìn, luôn thắc mắc vì sao trong sổ thuế của trấn nhiều liền không đổi, mà quan địa phương nào đến cũng một không trở lại kinh.
“ ,” Tề thư lại ghé sát ngựa, nhỏ như gió, “ nói trấn này… ban đêm có tiếng mõ chẳng ai đánh, có người qua đầu ngõ thấy áo đứng ruộng, sau ngọn gió liền chẳng còn ai… có thật chăng?”
Trần Uyên nhíu mày, đáp khẽ:
“Chớ nói lời nhảm nhí. Người c.h.ế.t há lại hại người sống được sao?”
Tề thư lại cười gượng, định nói tiếp thì chợt gió lạnh thổi ào, làm tấm rèm che xe ngựa phất mạnh. Phía xa, ánh đèn lồng lắc lư trong sương, ánh sáng yếu ớt như lửa ma trơi.
Đến cổng trấn, họ thấy tấm biển gỗ khắc hai chữ “ ” đã mòn gần hết. chân cổng là một người đàn bà già nua ngồi bán giấy tiền vàng bạc. Nàng mặc áo xám tro, rối phủ mặt, chỉ tiếng nói khàn đặc:
“Khách xa đến, đêm nay chớ ở quán trọ trong trấn. Ở đó… có chẳng ưa người .”
Tề thư lại toan hỏi, bà lão đã cúi xuống đốt bó hương, mùi tro tàn bay vào gió lạnh. Trần Uyên chỉ liếc một cái, lặng lẽ qua.
Họ trọ tại phủ nha cũ của quan tiền nhiệm – một tòa nhà đá xây trên nền trũng. Tường phủ rêu xanh, cổng gỗ cũ kẽo kẹt. Trên xà ngang vẫn còn treo chiếc đèn lồng đã phai màu, bên trong có mạng nhện giăng như sợi người c.h.ế.t.
Đêm đến, trời đổ mưa. Mưa không nặng, kéo dài và lạnh đến tủy. Trần Uyên ngồi trước án thư xem lại sổ sách, thì tiếng gõ ba nhịp nhẹ nơi .
“Cốc… cốc… cốc.”
“Tề thư lại, là ngươi sao?”
Không tiếng đáp.
Chàng đứng dậy, mở . hiên chỉ có màn mưa mờ , không thấy người. bậc thềm là vệt nước đen, loang sân vào tận phòng, như có ai vừa kéo gì nặng nề trên nền .
Một luồng gió lạnh luồn qua cổ áo, mang theo mùi tanh nồng.
Trần Uyên quay vào, định khép thì ánh chớp lóe lên. Trong khoảnh khắc ấy, hắn thấy người mặc y phục quan lại cổ, tay cầm tấm sổ thuế, mắt dã nhìn thẳng vào mình.
Khi tiếng sấm nổ, ấy biến mất. Trên bàn chỉ còn quyển sổ mở trang , chữ mực nhòe thành hình tựa dấu ấn máu.
Sáng hôm sau, Tề thư lại hỏi:
“ , đêm qua tiểu tiếng chân hành lang, tưởng ngài , nên chẳng dám lên tiếng.”
Trần Uyên chỉ đáp gọn:
“Không ta.”
Ánh mắt hắn hơi sẫm lại. Hắn biết, đêm qua mình thấy… chẳng người.
Họ điều tra quanh trấn. Dân chúng ở đây nói năng dè dặt, cứ nhắc đến “thuế phủ” là lảng tránh. Chỉ có một gã đồ tể họ Hách chịu trò chuyện. Hách kể rằng, nào triều đình cũng phái người đến thu sổ, quan đến đều “c.h.ế.t vì bệnh”, chưa kịp rời trấn. Có còn nói quan đầu tiên chép sổ ma dẫn , hồn phách chẳng siêu.
Tề thư lại sợ hãi, lén hỏi Trần Uyên:
“ , nếu đúng là có quỷ… chúng ta liệu nên…”
“Quỷ cũng có đạo của quỷ,” Trần Uyên cắt lời, lạnh, “người làm sai mới sợ.”
Chiều đó, họ đến nghĩa trang phía sau miếu Quan Âm – nơi dân trấn nói là chỗ chôn những quan thuế trước kia. rừng tùng, gió rít từng hồi, cỏ mọc cao đến thắt lưng. Những bia mộ nghiêng ngả, chữ khắc nhoè bởi mưa gió.
Tề thư lại đốt đuốc, soi thấy một tấm bia lớn, ghi:
“ hộ bộ Trịnh Khâu – Tử nhật: Mùng sáu tháng tám.”
Trần Uyên thoáng khựng lại. Trịnh Khâu là quan tiền nhiệm trực thuộc bộ của hắn. Theo ghi chép trong triều, Trịnh bệnh c.h.ế.t tại kinh, sao lại chôn ở đây?
Hắn ngồi xuống, phủi lớp rêu. bia, có vết mới – như vừa người động tới.
“Có đến đây gần đây,” hắn nói.
Gió lạnh thổi qua, đuốc chập chờn. màn đêm, Tề thư lại run run chỉ tay:
“… … ngài nhìn… trên bia…”
Trên mặt bia, vết rêu vừa gạt bỗng rỉ dịch như máu. Từng giọt, từng giọt chảy xuống, hòa vào . Trong không khí vang lên tiếng cười khẽ – lạnh lẽo như lòng vọng lên.
“Trả… lại… sổ…”
nói không của người sống.
Tề thư lại quỳ sụp, run cầm cập. Trần Uyên rút bội kiếm, hít sâu, trầm :
“ phương nào? Hiển linh nơi nghĩa địa, há chẳng sợ phạm âm luật ư?”
Gió tắt. Đuốc vụt tắt. Trong tối, ánh mắt dã xuất hiện, từng đôi, từng đôi, như hàng trăm đang nhìn bọn họ mộ. Một bàn tay thò lên khỏi , xương cốt đen xì, dính đầy bùn.
“Quan …” – nói vang lên, mơ hồ – “ngươi cũng sẽ như bọn ta thôi…”
Trần Uyên vùng kiếm, c.h.é.m xuống. Tiếng kim loại chạm đá nảy lửa, một ánh sáng xanh lóe lên, gió tanh cuộn lại rồi biến mất. Khi đuốc được thắp lại, mọi đã im ắng như chưa từng có gì xảy .
Chỉ có trên tay áo hắn, loang một vệt – không biết là m.á.u mình hay của ai khác.
Đêm đó, Trần Uyên không ngủ. Hắn mở lại sổ thuế, phát hiện trong danh sách có tên những người đã c.h.ế.t nhiều trước, vẫn ghi “đóng đủ thuế ruộng”.
Hắn lật trang cuối – dòng chữ :
“ viết sổ, vĩnh viễn chẳng rời .”
, tiếng mõ vang lên: cốc… cốc… cốc.
Một tiếng, hai tiếng, ba tiếng – đều đặn, chậm rãi, mà trong trấn, không có ai giữ chùa.
Phía xa, nơi rừng tùng giao với chân núi, một căn nhà tranh sáng đèn. Trong ánh lửa, một cô nương mặc bạch y ngồi chải , miệng khẽ hát bài ru trẻ con.
Tiếng hát ngân nga:
“ trấn, không người cười,
Gió qua , hồn chẳng rời…
Ai chép sổ, ai ký tên,
Máu loang giấy, chẳng thấy nền…”
Mái nàng dài chấm , trong gương đồng, phản chiếu khuôn mặt bệch, không có đồng tử.
Cô nương mỉm cười, khẽ nói:
“Lại có người mới đến… tốt lắm…”
Ngọn đèn vụt tắt.