Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/2g36Wj1bJC

119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
thổi ngược đáy , từng cơn buốt như xuyên da thịt.
nước vốn yên ắng giờ gợn lên một vòng tròn nhỏ, vỡ tan thành muôn mảnh đặc.
Bên làn nước, tiếng chuông vang lên — chậm rãi, khàn đục, như tiếng gọi nơi nào xăm.
Hàn Ngọc Sơn rơi.
Không biết đã rơi bao lâu.
Chỉ cảm thấy cơ thể còn trọng lượng, còn phách như bị xé ra từng mảnh.
Trong bóng tối đặc quánh, hắn nghe tiếng của ai đó — rất , như tiếng nữ nhân thở :
“Ngươi lại đến sao?”
Hắn không đáp được, bởi miệng không còn là miệng, thân thể còn là thân thể.
Mọi thứ chỉ còn là ý niệm: ta đang rơi, nơi ta rơi xuống… không phải nhân gian.
Một luồng sáng xanh biếc hiện ra không trung.
Ngọc Sơn mở mắt, trước là một tấm gương lớn, phản chiếu chính hắn —
nhưng trong gương, không đồng tử, chỉ hai hốc sâu hoắm.
Bên ngoài, sương giăng dày đặc.
thổi , mùi tanh như máu.
Phía , một tấm bảng gỗ cũ kỹ đung đưa con đường lát đá:
“Trấn Dạ La.”
dòng chữ ấy là một hàng nhỏ hơn, mực đã nhòe:
sống chớ , c.h.ế.t chớ về.
Ngọc Sơn tới, trần đạp trên ẩm, không để lại dấu.
Hắn không biết mình còn sống hay đã c.h.ế.t — chỉ biết mỗi đi, tiếng tim đập lại hơn.
Trong trấn, đèn lồng đỏ treo khắp nơi.
Nhưng đèn không tỏa sáng — mà tỏa ra sương.
đi lại đông đúc, ai cũng mang nét yên bình… song không ai bóng.
Một bà lão bán hương cúi đầu gọi hắn:
“Quan nhân, mới đến a? Đêm nay sẽ đổi màu, nhớ đóng cửa trước khi chuông canh tư điểm.”
Giọng nói như vọng đáy giếng, đến thấu xương.
Ngọc Sơn cúi nhìn, hương trên sạp toàn là nhang bằng tro, không tàn, không mùi.
Hắn chợt nhận ra: nơi đây, phải chợ .
Tiếng khàng sau lưng.
Một nữ nhân áo đứng cách đó vài trượng, tóc gần chấm , đôi mắt ảm đạm như nước đêm.
Nàng nói:
“Ngươi đi thật , Hàn Ngọc Sơn.”
Hắn giật mình — cái tên ấy, lẽ ra không ai nên nhớ.
“Ngươi là ai?”
“Là từng chờ ngươi nơi . Là giữ cửa .”
Nàng cúi đầu, nâng tay lên.
Cả trấn Dạ La bắt đầu biến đổi.
Nhà cửa tan thành tro bụi, dân hóa thành khói mờ.
Trên cao, trồi lên, chiếu một vệt sáng xuống — lộ ra Ngọc Sơn là biển xương , kéo vô tận.
“Ngươi đã ranh sống c.h.ế.t,” nàng nói, giọng như vọng ngàn năm,
“ nay, ngươi thuộc về nơi này: Vạn Chi .”
Ngọc Sơn lùi lại, cảm thấy quấn quanh cổ.
, từng bàn tay hếu trồi lên, bấu vào hắn.
Chúng không nói, chỉ run rẩy, van xin, vỡ vụn thành bụi .
“Vạn Chi … là nơi gì?” hắn hỏi.
Nàng không đáp.
Chỉ đưa mắt nhìn , nơi gặp nhau — một cây cầu uốn lượn như sống rồng, nối vực sâu đến tầng mây.
“Là nơi bị giam, xác không diệt. Ngươi, cũng ngoại lệ.”
Tiếng chuông lại vang.
Lần này là ba tiếng — , ngân, như đếm.
Một… hai… ba…
Ngọc Sơn ngẩng lên, mọi thứ biến mất.
Chỉ còn mình hắn đứng một vùng không sắc, không hình, không âm thanh.
Trong tai, vang lên tiếng thì thầm cũ:
“Muốn thoát, phải mở trăm phong ấn.
Mở được, ngươi sẽ quên mình là ai.”
Hắn đưa tay ra, nắm lấy khoảng không —
trong lòng bàn tay, hiện ra một mảnh bùa cháy dở, ghi ba chữ m.á.u đỏ:
“ Vọng Môn.”
Đêm đó, trong trấn Dạ La ngừng thổi.
không sáng, nhưng vẫn treo.
ta bảo, vừa đi cây cầu mà không quay đầu lại.
đó, còn gợn sóng —
chỉ còn tiếng đàn ai oán, vang vọng mãi trong sương.