Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/3fs8kJxM4O
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Cũng chẳng còn tâm trí đâu mà nghiên cứu tâm trạng của Mạc Thiệu Khiêm, anh ấy lập tức cúp ngay điện thoại.
Mạc Thiệu Khiêm tháo tai nghe ra, rồi không có thêm động tác nào nữa.
Một đêm trôi qua, anh ngồi trong xe cả đêm mà vẫn chưa chợp mắt.
Không biết qua bao lâu, khi trời tờ mờ sáng thì điện thoại truyền tới âm thanh chấn động.
Là Dung Thâm.
Mạc Thiệu Khiêm lập tức nhấn vào nút nhận điện thoại.
“Cô ấy đang ở đâu?”
Dung Thâm trước giờ ồn ào lại không lập tức đáp lời, đầu kia điện thoại trầm mặc hồi lâu.
Trái tim Mạc Thiệu Khiêm như bị ném sâu xuống đáy biển, chìm chìm nổi nổi.
Anh không chịu nổi sự yên lặng đến nhường này, lại mở miệng.
“Cô ấy đang ở đâu? Gửi địa chỉ của cô ấy cho tôi.”
“Thiệu Khiêm…” Giọng nói của Dung Thâm trong tai nghe từ từ truyền tới, “Cậu phải chuẩn bị tâm lý đi.”
“Hứa Nguyệt không nói dối. Mấy ngày trước ở biển Tây đúng là có người tự sát, thi thể bị ngâm trong nước lâu đã sưng phù hết lên, bên phía cảnh sát vẫn luôn tìm người nhà đến nhận thi thể. Vài hôm trước, thông qua đối chiếu thông tin, đúng là Đồng Khiết không nghi ngờ gì nữa. Điện thoại của cô ấy cũng đã được bên cảnh sát khôi phục lại rồi, bên trong xóa hết thông tin chỉ còn lại thông tin của Hứa Nguyệt, cho nên bên cảnh sát đã liên hệ với Hứa Nguyệt. Giờ Hứa Nguyệt đã đưa thi thể của cô ấy về rồi, đang âm thầm lo liệu hậu sự.”
“Tôi đã tra ngày tháng, ngày cô ấy nhảy xuống biển chính là ngày sau hôm hai người ly hôn…”
Sau đó, Dung Thâm đột nhiên nghẹn lại, rồi không nói gì tiếp nữa.
Lần này đến lượt Mạc Thiệu Khiêm im lặng.
Sau khi Dung Thâm đợi mười mấy giây vẫn không thấy có lời hồi đáp, thậm chí đến cả tiếng hít thở cũng khó nghe thấy, vừa định tiếp tục mở miệng thì rốt cuộc Mạc Thiệu Khiêm cũng có động tĩnh, trong ngữ khí lại có ý cười.
“Đến cậu cũng hùa với họ lừa tôi sao?”
“Dung Thâm, bọn họ cho cậu cái gì?”
Dung Thâm ngơ mất 2 giây, khó tin mà cao giọng nói: “Mạc Thiệu Khiêm, có phải cậu điên rồi không? Tôi lớn lên với cậu từ nhỏ, cậu thấy tôi có giống người sẽ mang chuyện này ra đùa không?!”
“Dung Thâm, tôi không tin người như cô ấy mà lại tìm đến cái ૮ɦếƭ.”
Mạc Thiệu Khiêm hừ lạnh một tiếng, “Cô ấy yêu tôi như vậy, không ngại nhốt tôi bên mình ba năm. Không chừng đây lại là trò mới gì đó. Tôi không tin cô ấy tự sát!”
“Lời tôi nói đều là thật!” Dung Thâm nghiến răng nghiến lợi nói, “Cậu không tin… Thôi bỏ đi… Ôi, tôi có khuyên cậu thì cậu cũng không nghe. Tùy cậu đấy!”
Anh ấy cũng có tính khí nóng nảy của đại thiếu gia mà. Nửa đêm nửa hôm bị gọi dậy làm việc, có lòng tốt tìm người giúp mà Mạc Thiệu Khiêm còn không thấy biết ơn, nghĩ anh ấy nhận được lợi ích từ Đồng Khiết để rồi hùa vào bịa chuyện lừa mình?!
Dung Thâm tức đến nỗi muốn cúp điện thoại.
Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, anh ấy lại bất giác bổ sung thêm vài câu:
“Cậu nghĩ kỹ lại đi. Dù trước kia cô ấy vì để thu hút sự chú ý của cậu mà cố ý biến mất một khoảng thời gian để cậu lo lắng, nhưng cô ấy chưa bao giờ nói dối, bịa đặt ra mấy cái tin đồn ૮ɦếƭ người gì đó.”
“Đồng Khiết trước giờ vô cùng kính yêu bố mẹ cậu, cậu nghĩ cô ấy sẽ giả ૮ɦếƭ để khiến phụ huynh đau lòng sao?
“Hơn nữa cảnh sát có thể tra được DNA của thi thể mà! Nếu cậu thấy tất cả chỉ là giả thì có thể cho người khác đi tìm tung tích của Đồng Khiết. Sau hôm nhảy xuống biển thì cô ấy không còn bất kỳ dấu vết hay hành tung nào nữa.”
“Một người sống sờ sờ, dù có giấu đi thì cũng phải có dấu vết để lần theo chứ? Dù sao thì sự thật chính là vậy đó. Cậu tự liệu thân đi!”
Điện thoại bị Dung Thâm cúp, truyền đến tiếng máy bận tút tút.
Là giả!
Chắc chắn là giả!
Mạc Thiệu Khiêm hít thở một cách khó nhọc, vô thức Ϧóþ chặt điện thoại đang cầm trong tay.
Anh còn chưa kịp suy nghĩ thì trong lòng đã xẹt qua một tia hoảng loạn.
Anh chỉ muốn lôi Đồng Khiết đang trốn ở một ngóc ngách nào đó ra ngoài!
Mạc Thiệu Khiêm lại gọi điện thoại cho trợ lý của mình, bảo anh ta đi tra hành tung của Đồng Khiết.
Sau đó, anh lái xe đến Cục Cảnh sát Vinh thành với quầng thâm mắt đen sì.
Cảnh sát rất nhanh đã nhận ra anh là ông trùm thương giới tiếng tăm lẫy lừng ở bản địa, thái độ lập tức trở nên cung kính mời anh vào.
“Muốn tìm Đồng Khiết?”
Cảnh sát ngơ ra, “Anh chính là người nhà của Đồng Khiết sao? Thi thể của cô ấy đã được bạn thân đón về rồi. Mới đầu chỉ có mình cô bạn thân tới nên chúng tôi còn tưởng người ૮ɦếƭ không có người nhà…”
“Đủ rồi!” Mạc Thiệu Khiêm tức giận quát lớn một tiếng, ngắt lời viên cảnh sát đang nói dở.
Hai chữ “người ૮ɦếƭ” đã vô tình k1ch thích tâm trạng đang mâu thuẫn của Mạc Thiệu Khiêm.
Anh thấy ng hơi khó chịu, không hy vọng cái từ này được dùng cho Đồng Khiết.
“Các người là cảnh sát, nhận được hối lộ gì của cô ấy nên mới lừa gạt tôi có đúng không? Làm vậy liệu có đạo đức nghề nghiệp không?”
Mạc Thiệu Khiêm gập ngón tay, gõ lên mặt bàn.
Mấy viên cảnh sát ngơ ngác nhìn nhau, rõ ràng không hiểu anh đang nói gì.
“Anh Mạc, chúng tôi không hiểu ý anh lắm. Nhưng dữ liệu không thể lừa người được, Đồng Khiết quả thật đúng là thi thể nữ mấy ngày trước đã nhảy xuống biển tự sát.”
Mạc Thiệu Khiêm quét ánh mắt lạnh lẽo về phía mỗi một cá nhân trong đám người.
“Nếu mấy người còn tiếp tục lừa tôi thì đừng trách tính nhẫn nại của tôi có giới hạn. Báo cáo với cấp trên của mấy người đi.”
Sắc mặt tất cả mọi người đều trở nên khó coi.
Viên cảnh sát mới đầu nói chuyện dẫn đầu nói: “Anh Mạc, chúng tôi nghiêm túc vì dân làm việc, không có tình trạng như anh vừa nói. Nếu như anh không yên tâm thì có thể đi điều tra. Kết quả không thể thay đổi sự thật đâu.”
Trong lòng bọn họ không hẹn mà cùng oán thầm: Người có tiền bây giờ sao thế, mà người này còn hống hách hơn người trước chứ!
Mạc Thiệu Khiêm nhìn chằm chằm vào anh ta, mắt dần xuất hiện tơ đỏ.
Cuối cùng, anh chỉ có thể không cam tâm mà rời đi.
Mạc Thiệu Khiêm đã hai ngày không ngủ rồi.
Anh ngồi ở phòng khách, dưới đất chất đầy đầu lọc ***. Anh muốn dựa vào việc *** để làm dịu tâm tình sốt ruột của mình.
Trên bàn rải đầy từng tờ tài liệu, bên trên là minh chứng về cái ૮ɦếƭ của Đồng Khiết và kết quả điều tra về hành tung của Đồng Khiết mà trợ lý đã giao cho anh.
Từng thứ một, tất cả đều hướng về một kết quả, đó chính là Đồng Khiết đã ૮ɦếƭ rồi!
Cho nên cô không hề để lại cho mình bất cứ thứ gì. Trong đơn ly hôn, đến Tập đoàn Vân Việt cô cũng không cần…
Đợi đã, Tập đoàn Vân Việt!
Trong não Mạc Thiệu Khiêm xẹt qua một tia sáng.
Anh thấy mình đã tìm được một thủ đoạn vô cùng tốt để ép Đồng Khiết xuất hiện.
Người phụ nữ Đồng Khiết này chẳng phải là vẫn luôn rất trân trọng, coi di sản mẹ để lại cho như bảo bối sao?
Vậy anh sẽ hủy Vân Việt! Xem cô có còn dám tiếp tục lẩn trốn nữa hay không! Chắc chắn cô sẽ không nhịn được mà xuất hiện.
Hạ quyết định, anh lập tức bắt đầu thao túng cổ phần của Vân Việt.
Mạc Thiệu Khiêm công bố ở trên trang chủ của mình, muốn bán Vân Việt đi với giá cổ phiếu thấp nhất!
Tin tức vừa được tung ra đã làm chấn động cả giới kinh doanh.
Rất nhiều bạn hợp tác bình thường ào ào gửi tin đến, điện thoại anh rung lên không ngừng.
“Không phải chứ Mạc tổng, Vân Việt đâu chỉ đáng giá số tiền này, công ty đã lên sàn ít nhất cũng phải đáng giá mấy chục tỷ, có mấy tỷ mà cậu đã bán rồi sao! Từ khi nào mà cậu lại phát lòng từ bi thế?”
“Mạc tổng, có phải cậu vẫn còn ghi hận Đồng Khiết nên đến cả đồ của cô ấy cũng định bán giảm giá không.”
Mạc Thiệu Khiêm nhận cuộc điện thoại đầu tiên gọi tới, là Đồng Tinh Nguyệt.
Đồng Tinh Nguyệt: “Thiệu Khiêm, anh định bán Tập đoàn Vân Việt sao? Em có một người bạn muốn mua lại Tập đoàn Vân Việt, nhờ anh thương lượng với cậu ấy nhé.”
Mạc Thiệu Khiêm thả ra một ngụm khói, khói trắng mờ ảo.
“Người bạn trong miệng em là bố của em nhỉ?”
Người phụ nữ bên kia dường như nghẹn lại. “Thiệu Khiêm, không phải, anh đừng nghĩ vậy.”
“Anh bán cho ai cũng sẽ không bán cho Đồng Đông Hải.”
Điện thoại truyền tới âm thanh thất vọng cùng tủi thân của Đồng Tinh Nguyệt: “Thiệu Khiêm, Tập đoàn Vân Việt vốn là đồ của nhà họ Đồng. Dù bố em có muốn thì cũng là hợp tình hợp lý thôi mà. Nhưng mà lần này thật sự không phải bố, là một người bạn khác, gần đây cậu ấy sắp về nước.”
Mạc Thiệu Khiêm chậm rãi nhếch lên một nụ cười lạnh lẽo.
“Nếu anh không nhớ nhầm thì Tập đoàn Vân Việt là đồ của mẹ Đồng Khiết, không hề thuộc về nhà họ Đồng.”
Đồng Tinh Nguyệt cảm thấy khó tin!
Mạc Thiệu Khiêm trước giờ xem trọng cô ta, lần trước anh ra về chẳng vui vẻ gì đã nằm ngoài dự liệu của cô ta rồi.
Mạc Thiệu Khiêm quan tâm đ ến Đồng Khiết một cách bất thường đã khiến Đồng Tinh Nguyệt thấy rất hoảng loạn.
Có cái cớ có người bạn muốn thu mua Tập đoàn Vân Việt, cô ta đã mượn cơ hội này gọi điện thoại cho Mạc Thiệu Khiêm, muốn cho hai người một bậc thềm đi xuống làm dịu mối quan hệ.
Nhưng Mạc Thiệu Khiêm lần này lại không nhận ý tốt!
“Thiệu Khiêm, anh hiểu lầm em rồi.” Cô ta vội vàng giải thích: “Đồng Khiết nói thế nào cũng là người nhà họ Đồng, cho nên em mới nói như vậy. Anh cũng có thể bán cho người em giới thiệu, xuất thân của cậu ta rất cao, là công tử nhà tài phiệt ở nước ngoài, các anh có thể liên hệ xem sao.”
“Đồng Khiết là người nhà họ Đồng? Đây là truyện cười buồn cười nhất mà anh từng được nghe đấy. Người nhà mà không để lại phòng cho cô ấy sao?”
Mạc Thiệu Khiêm đã hoàn toàn mất hết sự kiên nhẫn, cúp điện thoại.
Sau đó không bao lâu, bố Mạc gọi điện tới.