Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/9AFiTBtlQW
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Mạc Thiệu Khiêm hít sâu một hơi, lấy điện thoại gọi cho Dung Thâm.
Lần trước hai người suýt cãi nhau, sau đó thì rơi vào chiến tranh lạnh.
Người Mạc Thiệu Khiêm có thể tìm lúc này cũng có Dung Thâm mà , cho nên anh đã chủ động nhận thua. Khoảnh khắc điện thoại được nhận, anh mở miệng: “Dung Thâm, xin lỗi, trước kia tôi đã hiểu lầm cậu rồi.”
Dung Thâm vừa sáng sớm bị tiếng chuông điện thoại đánh thức, vừa ra là tên Mạc Thiệu Khiêm này thì bụng đầy oán khí bỗng chốc tiêu tán hết.
sao cũng chẳng lần một lần hai dọn cục diện hỗn loạn cho anh rồi.
Anh ấy im lặng trong giây lát, rồi nói: “Lần này thực ra không nên nói với tôi, mà nên nói với Đồng Khiết.”
“Thiệu Khiêm, tôi làm bạn với cậu bao nhiêu năm rồi, tôi sẽ không vì chút chuyện nhỏ nhặt như thế này mà làm loạn với cậu, nhưng cậu nói lời này đúng là làm người ta thất vọng quá rồi, tôn trọng người đã khuất đặt lên hàng đầu, mà cậu lại nhắc đến điều không của cô ấy nữa.”
“Cậu và cô ấy kết hôn ba năm, cô ấy là người như thế nào, người bạn như chúng tôi đều thấy rất rõ, có cậu vẫn đắm chìm trong mộng đẹp mà Đồng Tinh Nguyệt thêu dệt nên .”
Mạc Thiệu Khiêm cúi đầu, che giấu một tia hối hận xẹt qua nơi đáy mắt.
“Không nói này nữa, Dung Thâm, tôi muốn hỏi cậu có…”
Anh ngừng lại đôi chút, rồi chậm rì rì nói ra một câu: “Ảnh của Đồng Khiết hay kiểu vậy không?”
Dung Thâm lấy làm lạ.
“Cậu muốn có ảnh của cô ấy?” Anh cổ quái nói.
“Cô ấy vứt tất cả mọi đồ đạc của mình rồi, trong nhà trống không. Hay là, cô ấy có lại vết tích nào khác không?”
Mạc Thiệu Khiêm không nói gì. Anh thấy nhà này xa lạ đến mức khiến anh thấy sốt ruột, thúc anh muốn dùng gì đó lấp đầy.
Thói quen của con người luôn là rất đáng sợ.
Đã quen với việc Đồng Khiết sắp xếp tất cả mọi cho anh nên sẽ cảm thấy không thể nào chịu được trước sự rời của Đồng Khiết.
Lần trước sau khi gặp Ngôn Thuần, sự đau khổ của anh trở nên càng ngày càng sâu sắc.
Dường như bị người ta dùng dao rạch đường một lên trái tim đến mức máu thịt hỗn loạn, khắc tên của Đồng Khiết lên trên đó.
“Ảnh của cô ấy thì tôi có thể cách lấy một ít từ chỗ người khác giúp cậu, nhưng mà di vật thì không có đâu, sao thì đến Hứa Nguyệt cũng chẳng lấy được di vật gì của Đồng Khiết. Người đó vốn chẳng định lại bất cứ gì, mà có thì đoán rằng Hứa Nguyệt cũng sẽ không chịu đưa cậu đâu…”
Dung Thâm nhịn rồi lại nhịn, nhưng vẫn chẳng nhịn được, hỏi: “Này, Thiệu Khiêm, tôi bảo cậu quả nhiên vẫn là… yêu Đồng Khiết rồi đúng không?”
Mạc Thiệu Khiêm ngây ra.
Không lâu trước đây, anh vẫn có thể chắc chắn mà nói rằng Đồng Khiết là người mà anh ghét nhất.
Nhưng bây giờ, đối với câu hỏi của Dung Thâm, anh vô thức muốn phản bác, nhưng lại do dự.
Anh yêu Đồng Khiết?
Nếu câu trả lời là không, vậy thì tại sao anh lại nhớ cô đến vậy?
Dung Thâm mãi không nghe thấy câu trả lời của anh, thở dài một hơi, “Tôi biết rồi.”
Người ưu tú lại chu đáo và dịu dàng động người như vậy, là người đàn ông nào gặp thì cũng đều sẽ sinh ra hảo cảm đối với cô từ trong nội tâm.
Dung Thâm trước kia vẫn luôn không hiểu tại sao Mạc Thiệu Khiêm lại chẳng chút động với người tốt như vậy.
Nhưng từ biểu gần đây của Mạc Thiệu Khiêm, anh ấy mới hiểu đối phương rất có thể là yêu nhưng lại không hiểu rõ mình.
Tâm trạng Dung Thâm vô cùng phức tạp, không biết nên đồng tình với Đồng Khiết, hay là nên lo lắng cho bạn từ thuở nhỏ.
Sau ba năm lạnh nhạt với Đồng Khiết lại thân sớm đã rung động rồi… chẳng rất nực cười, rất trào phúng hay sao?
Nhưng đặt suy này lên người Mạc Thiệu Khiêm thì Dung Thâm lại chẳng thấy kỳ lạ chút nào.
con người Mạc Thiệu Khiêm này cố chấp muốn ૮ɦếƭ, lại rất ghét người khác xâm phạm vào lãnh thổ của mình, tính kế mình.
Dung Thâm quá hiểu anh rồi, anh không thích Đồng Tinh Nguyệt nhưng cũng chẳng cho Đồng Khiết được sắc tốt.
Nhưng cuộc giao dịch ba năm trước vốn chẳng được tính là âm mưu quỷ kế gì cả. Đồng Khiết căn chẳng làm chuyện gì. Trong trò này, cô chính là người đã bỏ ra nhiều nhất.
Mạc Thiệu Khiêm có lẽ cũng đã thông từ lại, nhưng thái độ vẫn hỏng bét như vậy. Anh cố gắng trở nên khắt khe, coi khinh vợ mình, nhưng lại không đến nhiều năm sau mình sẽ gặp báo ứng.
“Cậu đã động với Đồng Khiết từ lâu rồi, là cậu không ra .”
Dung Thâm bình tĩnh biểu.
Lần này anh ấy không dùng ngữ khí nghi vấn.
Sau khi Mạc Thiệu Khiêm nghe xong như bị người ta đánh cho một gậy, trái tim dao động rất , tâm trí ngổn ngang, mù mịt.
“Tôi…”
Mạc Thiệu Khiêm chán nản nhắm mắt lại, thân xụi lơ trên sô pha.
“Dung Thâm, tôi nhớ cô ấy lắm.” Lần đầu anh nói chuyện với ngữ khí bi thương như thế này.
Trong Dung Thâm thầm nhủ, bảo cậu bao nhiêu lần rồi nhưng cậu đâu có nghe tôi khuyên bảo.
Người ở xung quanh Mạc Thiệu Khiêm, ngoại trừ Đồng Tinh Nguyệt ra thì hầu hết đều khuyên anh, nhưng đáng tiếc người ta vừa nghe liền trở , cuối cùng liền không dám khuyên nữa.
“Nhưng mà, lẽ nào nhà mẹ đẻ của Đồng Khiết không có di vật của cô ấy sao?”
Chuyện đến nước này, có nói nữa cũng chẳng có tác dụng gì, người đã mất rồi.
có thể tìm một vài đồ đạc của cô vật nhớ người .
Mạc Thiệu Khiêm nhẹ giọng nói: “Mấy hôm trước tôi đã đến nhà họ Đồng một lượt. Họ căn không lại cho Đồng Khiết gian phòng nào. Đồng Tinh Nguyệt một mình chiếm một phòng ngủ và một phòng đựng quần áo.”
Dung Thâm kinh ngạc đến không thể tin nổi, “ gì? Đồng Khiết ở nhà họ Đồng đến chỗ dừng chân cũng không có luôn sao?
Vậy lời lúc trước Đồng Tinh Nguyệt nói há chẳng là đang tự vả mình sao?!
Cô ta đã theo Mạc Thiệu Khiêm tới không ít buổi tiệc của giới thượng lưu trong xã hội, ở sau lưng Đồng Khiết nói đối phương luôn tìm cách loại bỏ đứa con riêng là mình nên cuộc sống ở nhà họ Đồng không dễ dàng chút nào.
Nhưng mà sao thực tế lại chẳng một phòng nào cho Đồng Khiết thế này?
Mạc Thiệu Khiêm trầm mặc rất lâu, ra một tiếng “Ừ” không rõ.
“Thế thì vấn đề rồi, Thiệu Khiêm.” Dung Thâm nghiêm túc nói. “Đồng Tinh Nguyệt đang nói dối, cô ta không tốt đẹp, lương thiện như trong tưởng tượng của cậu, có thể mang theo kịch độc đấy. Cậu có tại sao bác trai, bác lại phản đối cậu và Đồng Tinh Nguyệt hẹn hò không?”
“Họ là người tuổi của thế hệ trước, chuyện đời họ thấy nhiều vô số kể, đến một cô trẻ tuổi mà chẳng lẽ họ lại không thấu sao?”
Dung Thâm càng nói lại càng thấy ghê rợn.
Mạc Thiệu Khiêm nắm chặt nắm đấm, cười khổ nói: “Tôi biết rồi, tôi sẽ đưa ra sự lựa chọn.”
“Dung Thâm, tôi muốn… học điều chế .”
?
Dung Thâm rất nhanh đã tới ngay Đồng Khiết.
“Cậu đang nói tới mà Đồng Khiết đã đặc biệt mời thầy ở nước Pháp đến dạy cho cô ấy sao? Được, tôi liên hệ cho cậu.”
Sau khi cúp điện thoại, Mạc Thiệu Khiêm bảo người làm đến hiệu thuốc mua thuốc an thần.
Nhưng sau khi uống xong thì hiệu quả lại không lý tưởng, anh đúng là đã thuận lợi chìm vào giấc ngủ, nhưng cứ ngủ thì sẽ nằm mơ thấy ác mộng.
Anh mơ thấy Đồng Khiết ngâm nước biển lạnh buốt đến mũi trắng bệch, mơ thấy cô vừa khóc ra máu vừa nói “Em sẽ không thích anh nữa đâu. Về sau chúng ta sẽ không dây dưa gì đến nhau nữa.”.
Mạc Thiệu Khiêm cứ ngủ không tới hai tiếng đồng hồ đều giật mình tỉnh giấc.
Quầng mắt anh trũng xuống, ngày càng đen, râu cũng dài ra không ít, vô cùng tiều tụy, hốc hác.
có do chính tay Đồng Khiết chế tạo ra mới có thể khiến anh ngủ yên giấc.
Ảnh hưởng của Đồng Khiết đến cuộc sống của anh quá rồi, đến nỗi qua một thời gian rất lâu anh mới giác ra thân sớm đã chẳng thể rời khỏi Đồng Khiết được nữa.
Nhưng thế nào thì anh cũng không thể làm ra được loại giống Đồng Khiết làm.
Mạc Thiệu Khiêm có thể chọn cách khác, nhờ thầy điều chế tạo ra một loại có thể miên.
Đồng Tinh Nguyệt mặc một chiếc váy màu trắng, đứng trước gương, ngắm thân một hồi.
Người trong gương thanh thuần, ngọt ngào, đẹp đẽ, cười nhẹ một liền có thể lấy được thương hại của người xung quanh.
Bố Đồng ca ngợi nói: “Không hổ là con của bố, xinh đẹp như vậy.”
“Như vậy được chưa? Liệu có giản dị quá không?” Đồng Tinh Nguyệt căng thẳng nói.
“Không đâu, như vậy là vừa đẹp!”
Bố Đồng khoát tay, trịnh trọng, “Lần này là công tử nhà tài phiệt Ngôn thị mời con ăn tối, tuy nói là con biểu thật tốt nhưng tìm đúng phương hướng! Hào môn đỉnh cấp như tài phiệt Ngôn thị, muốn loại nào mà không có? Kiểu con một hờ hững, dửng dưng như con, mới thể khiến Ngôn Thuần mắt sáng lên!”
“Bố đã điều tra rồi, Ngôn Thuần ghét nhất là trang điểm đậm, con đừng trang điểm đậm quá.”
Đồng Tinh Nguyệt ngoan ngoãn gật đầu.
Sau đó cô ta lại trở nên xoắn xuýt, “Bố, vậy Mạc Thiệu Khiêm làm sao?”
Bố Đồng bảo cô ta tiếp cận Ngôn Thuần, vậy Mạc Thiệu Khiêm có thể bị xếp lại phía sau .
Bố Đồng suy tính một hồi, vỗ tay.
“Nội tình Mạc gia tuy có thể sánh với Ngôn thị, nhưng Ngôn Thuần ở nước ngoài có được thị trường rộng cùng mạng lưới quan hệ địa, có lợi cho chúng ta. Hơn nữa quan trọng nhất là, Ngôn Thuần chưa có tin đồn phong lưu, lại chưa có bạn ! Mạc Thiệu Khiêm đã kết hôn rồi, con muốn gả cho một người đàn ông đã qua một đời vợ sao?”
“ thế nào thì Ngôn Thuần cũng là sự lựa chọn tốt hơn. Con nắm bắt đấy, nếu như có thể gả vào nhà họ Ngôn thì chúng ta có thể di dân vào nước Mỹ, tới lúc đó cũng sẽ không sợ Mạc Thiệu Khiêm báo thù nữa rồi.” Bố Đồng trong mắt xẹt qua tia gian xảo.
Ông ta là thương nhân trăm phần trăm, vì lợi ích mà đến con cũng có thể hy sinh.
Nhưng không thể phủ nhận rằng ông ta đúng là có mấy phần thật thương yêu Đồng Tinh Nguyệt, muốn đứa con này sống thật tốt.
Nếu là trước kia, cả Vinh thành này không có người đàn ông nào xuất sắc hơn Mạc Thiệu Khiêm.
Nhưng với sự xuất của Ngôn Thuần thì tình thế đã khác rồi.