Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/AKP2gKZZAY

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 05

Anh gọi thêm vài lần, sau khi phát hiện vẫn không gọi được, mới bắt đầu lục danh bạ.

Cũng vào lúc này, anh mới phát hiện trong danh bạ của anh lại không có bạn bè của Đồng Khiết.

Ba năm nay, anh chưa từng thật sự bước vào thế giới của cô.

Trầm tư hồi lâu, anh gọi điện cho Dung Thâm, rất nhanh, số điện thoại của Hứa Nguyệt đã xuất hiện trong điện thoại trên tay anh.

Hứa Nguyệt – bạn tốt của Đồng Khiết, người duy nhất anh có thể nghĩ tới lúc này.

Điện thoại đang kết nối, rất nhanh đã được nhấc máy.

Mặt Mạc Thiệu Khiêm vẫn lạnh lẽo như cũ: “Hứa Nguyệt, tôi là Mạc Thiệu Khiêm. Cô báo với Đồng Khiết, cô ấy vẫn còn một số đồ đạc ở chỗ tôi chưa cầm đi, bảo cô ấy lập tức liên hệ tôi để lấy.”

Đầu kia điện thoại trầm mặc rất lâu, mới truyền tới giọng nói bình tĩnh nhưng có phần đáng sợ của Hứa Nguyệt, “Đồ gì?”

Mạc Thiệu Khiêm không chú ý đến sự bất thường, trả lời: “Giấy nhớ.”

Hứa Nguyệt lại trầm mặc, “Cậu ấy không cần nữa, cũng không dùng nó được nữa.”

Ngữ khí Mạc Thiệu Khiêm càng lạnh, “Cô ấy không cần thì cũng không thể để ở chỗ tôi chứ. Nói với cô ấy, ngày mai tới lấy đi.”

Hứa Nguyệt “Ừ” một tiếng, cúp điện thoại.

Mạc Thiệu Khiêm nhăn mày, lúc vừa định gọi đi thì trong điện thoại đột nhiên hiện ra một dòng tin, là thời gian và địa điểm gặp mặt Hứa Nguyệt vừa gửi tới.

Mạc Thiệu Khiêm nhìn rất lâu, sự buồn bực trong lòng cuối cùng cũng tan đi chút ít, đưa tay vứt điện thoại lên giường.

Ngày hôm sau, Mạc Thiệu Khiêm dậy từ rất sớm.

Tham gia hội nghị ở công ty hơn nửa ngày, thấy sắp quá giờ đã hẹn, lần đầu tiên anh tạm dừng hội nghị, sau đó, bàn tay thon dài bất giác nắm chặt giấy nhớ trong túi áo vest.

Lúc đi qua văn phòng tổng tài, lại nghe thấy nhân viên của văn phòng tổng tài đang rất kích động bàn tán cái gì đó.

“Mấy người biết chưa? Người phụ nữ mấy hôm trước nhảy xuống biển, bên cảnh sát cuối cùng cũng tìm được thân phận thật sự của cô ấy rồi!”

“Ai thế? Có phải người chúng ta quen không? Xem cô kích động thành cái dạng gì rồi kìa?”

“Chính là người chúng ta quen! Lúc tôi biết cũng kinh hãi lắm. Người đó lại là cô Đồng…”

Nếu là trước kia, bàn tán ở trong phạm vi phòng làm việc thì chắc chắn Mạc Thiệu Khiêm sẽ la rầy một phen. Nhưng lúc này, tâm tư của anh không hề đặt ở những người này, lại càng chưa nghe hết, mà đã nhanh chóng bước ra khỏi phòng làm việc, bước vào thang máy chuyên dành cho tổng tài.

Tính ra, anh và Đồng Khiết thật sự đã rất lâu rồi chưa gặp nhau.

Cô, rốt cuộc đang làm gì?

Đang đi du lịch giải sầu sao?

Còn nữa… thật sự như cô nói, thích người khác rồi sao?

Mạc Thiệu Khiêm một đường đi nhanh như tên bắn, cuối cùng cũng tới địa điểm đã hẹn.

Chỉ là, thứ khiến mặt anh cứng lại trong nháy mặt chính là việc người đang đứng đợi trước mắt anh không phải là Đồng Khiết, mà là Hứa Nguyệt.

“Đồ đâu? Đưa tôi đi.” Hứa Nguyệt bình tĩnh đưa tay về phía anh, không biết vì sao trong mắt cô ấy còn mang theo tơ đỏ trông có vẻ rất bi thương.

Mạc Thiệu Khiêm tức giận, lạnh mặt nói: “Đồng Khiết đâu? Tôi từng nói bảo cô ấy tự đến mà.”

Hứa Nguyệt cố gắng gượng nói: “Cậu ấy không tới được nữa.”

Mạc Thiệu Khiêm cười lạnh, “Sao hả? Lại thích ai rồi sau đó bận rộn ép người ta cưới cô ấy một cách ti tiện?”

Hứa Nguyệt nghe tới đây, khuôn mặt bình tĩnh cuối cùng cũng có một vết nứt, “Mạc Thiệu Khiêm, rốt cuộc thì anh không biết hay là giả vờ không biết thế?”

Mạc Thiệu Khiêm nhíu mày, “Gì cơ?”

Từng từ từng câu của Hứa Nguyệt như muốn cắn vỡ anh vậy, “Cậu ấy ૮ɦếƭ rồi! Cái người anh nói là vô liêm sỉ, vào mười ngày trước đã vì anh mà nhảy xuống biển tự sát rồi!”

Giống như một đạo thiên lôi, nổ ầm lên trong não Mạc Thiệu Khiêm.

Thậm chí có một khoảnh khắc, anh còn hoài nghi tai mình có phải có vấn đề gì rồi không.

“Cô nói linh tinh cái gì vậy?”

Không biết qua bao lâu, anh mới nghe ra một giọng nói khô khan gắng gượng đến không chịu được từ trong tai mình.

Hứa Nguyệt hiển nhiên đã không còn sức dây dưa với anh thêm nữa, đưa tay ςướק giấy nhớ.

“Nếu anh thật sự không biết, vậy thì anh cứ mãi mãi không biết đi.”

Nói xong, cô ấy liền quay người rời đi.

Nhưng đi được vài bước, cô ấy bỗng nhiên như nhớ tới cái gì đó, quay đầu lại.

“Mạc Thiệu Khiêm, Đồng Khiết và anh kết hôn ba năm. Ba năm nay, cậu ấy vẫn luôn làm một người vợ tốt, coi anh như con ngươi trong mắt mình mà yêu thương và bảo vệ. Tôi từng hận không thể rèn sắt thành thép mà nói với cậu ấy rằng, ba năm rồi, dù anh là tảng băng thì cũng nên tan rồi, nhưng không ngờ, cho đến ૮ɦếƭ, cậu ấy cũng không thể đợi được một chữ “yêu” từ anh.”

“Tại sao cậu ấy lại thích anh, lý do cho điều này có lẽ đến chính anh cũng không biết. Năm đó, mẹ cậu ấy qua đời, anh bị bố bắt đến tham gia tang lễ ở Đồng gia. Thiếu gia Tập đoàn Mạc thị, ôn nhuận như ngọc, đứng trước mặt một cô gái vì mẹ qua đời mà khóc tới sắp đứt cả hơi, đưa cho cô một chiếc khăn tay sạch, nói với cô rằng, “Đừng buồn, lau nước mắt đi. Thế giới này, nhất định sẽ có người thay bác gái tiếp tục yêu em.”

“Mẹ đi rồi, bố lại đưa người phụ nữ khác cùng con bà ta vào nhà, cô không còn gì cả, đã còn không tin vào tình yêu nữa rồi. Là anh chính miệng nói với cô, vẫn sẽ còn có người yêu cô, cho nên, cô luôn đợi chờ.”

“Mạc Thiệu Khiêm, cậu ấy là cô gái ngốc nhất mà tôi từng gặp. Chỉ vì tình yêu không thấy hy vọng mà mất toi một đời. Anh hận cậu ấy thật nhiều vì bá chiếm anh như vậy, nhưng mà, anh có từng cẩn thận nghĩ lại xem đây vốn chính phải là một giao dịch chăng?

“Đồng Tinh Nguyệt là con riêng. Nếu không phải Đồng Tinh Nguyệt và mẹ cô ta từng bước làm càn thì mẹ của Đồng Khiết cũng sẽ không đang sống sờ sờ mà bị tức đến ૮ɦếƭ. Nếu không phải Đồng Tinh Nguyệt, cậu ấy sẽ không đến mức có nhà mà không thể về. Cho nên, nếu anh là cậu ấy, Đồng Tinh Nguyệt bị mắc bệnh máu trắng, anh có can tâm tình nguyện đi hiến tủy cho cô ta không? Tôi nghĩ dù là thánh nhân cũng không làm được. Vậy nên anh không có lý do gì để lấy chuyện này ra lên án cậu ấy. Cậu ấy không có nghĩa vụ cứu Đồng Tinh Nguyệt. Nhưng anh đi cầu xin cậu ấy, cho nên cậu ấy đã cứu cô ta. Việc cậu ấy đưa ra điều kiện là không gì đáng trách.

“Mạc Thiệu Khiêm, anh phải nhớ lấy chuyện này, cậu ấy không phải người vô liêm sỉ trong miệng anh, giữa hai người là một giao dịch mà anh đã đồng ý thực hiện, cậu ấy không hề nợ anh thứ gì hết. Cậu ấy đối tốt với anh, anh đã quen với việc này rồi, nhưng đây không phải là lý do để anh luôn khiển trách cậu ấy! Anh có tư cách gì mà lên án cậu ấy chứ?!”

“Là chồng cũ, tang lễ của cậu ấy anh đừng đến. Tôi nghĩ cậu ấy cũng không hy vọng sẽ gặp lại anh đâu. Chúc anh và Đồng Tinh Nguyệt bạc đầu răng long, con cháu đầy nhà.”

Nói xong, Hứa Nguyệt dứt khoát quay người rời đi.

Chỉ để lại Mạc Thiệu Khiêm một mình đứng tại chỗ, cả người như bị rút ra ba hồn bảy phách vậy.

Đợi đến khi anh muốn bắt Hứa Nguyệt lại để hỏi mọi chuyện cho rõ thì Hứa Nguyệt đã ngồi lên xe taxi, nghênh ngang rời đi trước mặt anh rồi.

Mạc Thiệu Khiêm không biết mình rốt cuộc đã đứng đó bao lâu.

Điện thoại trong ng reo, cuối cùng cũng gọi về tâm tư đang phiêu đãng phương xa của anh.

Là Đồng Tinh Nguyệt gọi đến.

Lần đầu tiên, Mạc Thiệu Khiêm không nhận điện thoại của cô ta, mà ấn vào nút tắt tiếng, bước nhanh đến chỗ chiếc xe hơi đậu cách không xa bên ngoài.

Chiếc xe lao như tên bắn. Mạc Thiệu Khiêm cũng không đếm rõ được bản thân đã vượt bao nhiêu chiếc đèn đỏ, rồi cuối cùng mới dừng lại trước cửa nhà.

Anh bước nhanh xuống xe, đến cửa xe cũng không kịp đóng, gộp ba bước làm một phi nhanh vào trong.

Mở cửa phòng, một bầu không khí lạnh lẽo ập đến.

Lúc này vừa hay là thời gian mà người làm thời vụ đến dọn dẹp nhà cửa, thím Trần đang dọn dẹp phòng khách, thấy Mạc Thiệu Khiêm lúc này lại về nhà thì giật cả mình, kinh ngạc nói: “Cậu Mạc, sao cậu lại về giờ này?”

“Mắt cậu sao thế, sao lại đỏ như vậy?”

Thím Trần vốn ít tiếp xúc với Mạc Thiệu Khiêm, cũng phát hiện tâm trạng bất thường của anh ngay trong nháy mắt.

Mạc Thiệu Khiêm mới mở lời, “Đồng Khiết đâu? Mấy ngày nay sao không thấy trở về?”

Kể từ khi cô đề nghị ly hôn, chuyển hết đồ đạc đi, đến bây giờ cũng đã là nửa tháng rồi.

Cô ấy không thể không trở về lấy một lần được.

Chắc chắn là cô đã từng quay lại.

Thím Trần sau khi nghe xong thì sững người, có chút lấy làm lạ khi Mạc Thiệu Khiêm lại chủ động hỏi đến cô Đồng.

“Cậu Mạc, mấy ngày nay tôi tới dọn dẹp đều không thấy cô Đồng. Tôi còn tưởng là cô ấy ra ngoài du lịch nữa kìa.”

“Cậu Mạc, nếu cậu có chuyện quan trọng muốn tìm cô ấy thì có thể gọi điện thoại cho cô ấy mà.”

Mạc Thiệu Khiêm không phải chưa từng gọi điện thoại cho Đồng Khiết.

Trên đường về, anh đã gọi điện thoại cho cô năm lần bảy lượt, lần nào gọi đi cũng đều không thể kết nối được.

Cô đã block luôn số điện thoại của anh rồi.

Vì vậy, anh nửa đường còn mua một chiếc điện thoại mới, dùng số điện thoại mới gọi lần nữa.

Nhưng trạng thái điện thoại vẫn là không thể kết nối như cũ.

Lời nói của Hứa Nguyệt như một đạo thiên lôi đánh xuống làm dậy lên cơn sóng thần dữ dội trong cõi lòng vốn đang bình lặng của anh.

Ngay từ đầu anh không tin.

Cho đến bây giờ, vẫn không chịu tin.

Đây chắc chắn là vở kịch ác ý mà Đồng Khiết bắt tay với Hứa Nguyệt thực hiện rồi. Chỉ cần anh có thể tìm được cô thì vở kịch ác ý này sẽ kết thúc.

Tự sát.

Sao cô có thể đi tự sát chứ?

“Tiền lương ba tháng tới tôi thanh toán cho thím trước. Ban ngày mấy ngày này thím cứ ở đây, tôi mua tất cả thời gian của thím. Nhưng chỉ cần thím nhìn thấy Đồng Khiết về thì lập tức thông báo cho tôi biết.

Thím Trần sững người, nhìn đống thẻ trước mắt nhất thời chưa phản ứng lại được.

“Cậu Mạc…”

Tùy chỉnh
Danh sách chương