Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/1g74MprWoc
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Anh nhìn thấy tờ đơn ly hôn vẫn đang nằm yên lặng trên mặt bàn, bỗng nhiên khí huyết dồn lên não, cầm tờ giấy mỏng manh đó lên xé cho tơi tả!
Sao nhìn lại chướng mắt như vậy chứ!
Rồi đột nhiên anh ngơ ra.
Bản thân anh không muốn nhìn thấy đơn ly hôn là vì không muốn ly hôn với Đồng Khiết?
Không, sao có thể chứ, người phụ nữ đó…
Nhưng trong lòng âm ỉ có một âm thanh nói với anh rằng, anh chính là không muốn ly hôn với cô, anh đã quen với sự tồn tại của cô rồi.
Mạc Thiệu Khiêm bực dọc nắm tóc.
Rời khỏi công ty lâu quá, anh nên đến trình diện rồi.
Khoảnh khắc bước vào phòng làm việc, bỗng anh nhớ đến một thứ tương tự.
Nhẫn!
Chiếc nhẫn kết hôn đã bị anh tháo xuống, sau đó tiện tay vứt ở trên bãi cỏ.
Dưới ánh mắt ngây ra của trợ lý, Mạc Thiệu Khiêm xông ra ngoài.
Anh sốt ruột tìm khắp nơi.
Cỏ dại ở bãi cỏ quá nhiều, nhẫn quá nhỏ nên thật sự rất khó tìm.
Mạc Thiệu Khiêm tìm rất lâu, cuối cùng đứng lại trước một khóm cây, vẻ mặt âm u.
Tất cả chỗ cỏ bằng anh đã tìm qua một lượt rồi, không có nhẫn.
“Anh đang tìm gì vậy?”
Từ đằng sau truyền tới một giọng nói đàn ông hài hước.
Mạc Thiệu Khiêm bỗng quay đầu lại, phát hiện một người đàn ông phong thần tuấn lãng đang đút tay vào túi đứng đó nhìn anh.
Ngón tay người đàn ông còn đang cầm một chiếc nhẫn phát sáng dưới ánh mặt trời.
Ánh mắt Mạc Thiệu Khiêm ảm đạm hẳn đi, “Đây là đồ của tôi, phiền anh trả nó lại cho tôi.”
“Vậy sao? Nhưng mà anh chứng minh thế nào đây?”
Người đàn ông nghiêng đầu, còn cười như có ý đồ xấu.
“Tôi là Mạc Thiệu Khiêm, chiếc nhẫn này là nhẫn kết hôn của tôi và… Đồng Khiết.”
Người đàn ông vuốt chiếc nhẫn, không gật đầu cũng chẳng lắc đầu.
“Nhưng mọi người đều biết hai người đã ly hôn rồi. Hơn nữa, căn cứ vào hành vi vứt chiếc nhẫn ở bãi cỏ này, có vẻ như anh Mạc không hề thích nó.”
Anh ta cười một cách xấu xa, “Thứ bị vứt đi, ai nhặt được thì là của người đó.”
Biểu tình của Mạc Thiệu Khiêm trở nên hung hãn.
“Anh chắc chứ? Anh có thể đi nghe ngóng xem, ở cả cái Vinh thành này không có ai lại muốn đối đầu với tôi đâu.”
“Ồ” Người đàn ông đưa tay ra, thu lại trạng thái thờ ơ, “Tôi xin tự giới thiệu, tôi là người thừa kế của nhà tài phiệt Ngôn thị ở nước Mỹ, người phụ trách khu vực Châu Á – Thái Bình Dương của Tập đoàn Vọng Nguyệt, Ngôn Thuần.”
Mặt Mạc Thiệu Khiêm lộ ra sự ngạc nhiên.
Tài phiệt Ngôn thị của nước Mỹ, nổi danh trên trường quốc tế, hai giới hắc bạch đều có liên quan. Tập đoàn Vọng Nguyệt lại càng là doanh nghiệp thuộc hàng top trên thế giới, lợi nhuận thuần mỗi năm đều có thể lên tới con số hàng tỷ.
Ngôn Thuần thân là thiếu gia của tài phiệt Ngôn thị, đương nhiên là không thể dễ dàng đắc tội người ta rồi.
Anh hoàn hồn lại, đưa tay ra.
Lực của Ngôn Thuần rất lớn, Ϧóþ vào khiến anh đau tay.
“Anh Ngôn định làm gì vậy?”
“Tôi rất có hứng thú đối với chiếc nhẫn này. Nếu anh Mạc muốn lấy về thì dùng Tập đoàn Vân Việt để đổi đi.”
Anh ta bình thản nói: “Tôi sẽ mua dựa theo giá cả anh đã đề xuất trên mạng.”
Mạc Thiệu Khiêm nhíu mày, trong mắt như có ngọn lửa giận dữ đang cháy bừng bừng.
“Sao anh Ngôn lại có hứng thú với di vật của vợ tôi vậy?!”
“Sửa lại một chút nhé, là vợ cũ.” Ngôn Thuần cười nói.
“Rất đơn giản, tôi từng ở nước Hoa một thời gian, gặp được Đồng Khiết, tôi rất thích cô ấy.”
Điều Ngôn Thuần không nói ra là, anh ta đến là vì Đồng Khiết.
Anh ta là công tử tài phiệt Ngôn thị, từ nhỏ đã được huấn luyện làm thế nào để “Gi*t chóc” ở thương giới, làm thế nào để tranh đoạt gia sản với anh chị em trong nhà.
Thời gian ở nước Hoa, Đồng Khiết từng cứu anh ta, là người phụ nữ dịu dàng nhất mà anh ta từng gặp.
Người phụ nữ đó từ đây luôn ở trong lòng anh ta, trở thành bạch nguyệt quang mà anh ta vẫn luôn không dám chạm vào.
Anh ta vùng lên từ trong rất nhiều người thừa kế, sau khi thành công đoạt được quyền lực và tài phú vẫn luôn cảm thấy những người phụ nữ son son phấn phấn th ô tục đó đều không phải thứ anh ta muốn.
Ngôn Thuần nghe nói cô kết hôn rồi, chỉ có thể âm thầm giấu sự yêu thích của mình đối với cô vào trong lòng.
Thời gian thấm thoát thoi đưa, trôi qua đã là nhiều năm sau, cho đến khi không lâu trước đây anh ta nhìn thấy tin tức bọn họ ly hôn ở trong vòng bạn bè!
Ngôn Thuần rất kích động, thấy cơ hội của mình tới rồi.
Khổ tâm nhẫn nại lâu như vậy rồi, anh ta dường như không thể chờ được mà thu dọn đồ đạc tới nước Hoa.
… Kết quả, lại được bạn của Đồng Khiết thông báo về cái ૮ɦếƭ của cô.
Hứa Nguyệt nói rõ tất cả ngọn nguồn cho anh ta nghe.
Ngôn Thuần đã lâu lắm rồi chưa phẫn nộ và tuyệt vọng đến vậy.
Anh ta thậm chí bắt đầu hối hận, hận bản thân tại sao lại không ra tay sớm hơn một chút.
Ngôn Thuần muốn báo thù Mạc Thiệu Khiêm, cái người đàn ông đã khiến người phụ nữ trong lòng anh ta đau khổ suốt ba năm để rồi cuối cùng ૮ɦếƭ trong hiu quạnh.
Nhưng ngay vừa rồi, anh ta đột nhiên thay đổi ý định, quyết định đổi một cách báo thù khác.
Mạc Thiệu Khiêm đang tìm nhẫn, hơn nữa cũng đã phát điên ở trong tang lễ của Đồng Khiết.
Điều này khiến Ngôn Thuần sinh ra một suy đoán nực cười, đó chính là Mạc Thiệu Khiêm thực ra yêu Đồng Khiết.
Nếu đã như vậy thì cứ để người đàn ông này nếm thử tư vị của sự hối hận đi.
Anh ta phải dùng phần đời còn lại để sám hối, chìm trong sự tự trách và tuyệt vọng.
Sau đó Ngôn Thuần nói: “Muốn lấy nhẫn thì nhất định phải đưa Tập đoàn Vân Việt cho tôi. Muốn giữ Tập đoàn Vân Việt thì đừng hòng lấy lại chiếc nhẫn này nữa.”
Ánh mắt Mạc Thiệu Khiêm lạnh như băng.
Cuối cùng, anh vẫn lắc đầu, “Tôi sẽ không bán Tập đoàn Vân Việt.”
Nhẫn tuy có ý nghĩa kỷ niệm nhưng không thể so được với di sản mẹ Đồng Khiết để lại mà cô đã liều mạng bảo vệ.
Biểu tình của Ngôn Thuần có một chút dao động nhỏ thoáng qua, nhưng xem ra không hề bất ngờ.
“Đúng rồi, anh Mạc, tôi có vài việc muốn bàn với anh, lúc nào anh rảnh, chúng ta tìm một nơi ngồi xuống nói chuyện?”
“…Được.”
Anh ta đã hẹn với Mạc Thiệu Khiêm cuối tuần sau gặp nhau ở nhà hàng Thiên Nhai mà nhà họ Mạc đang kinh doanh, sau đó liền rời đi.
Mạc Thiệu Khiêm vẫn luôn làm việc tới rất muộn, rất muộn.
Anh đã thử dùng việc tăng ca để làm tê liệt tâm trạng khó chịu của mình, nhưng thử mấy lần vẫn chẳng ăn thua gì.
Anh nhìn thời gian đã tới 11 giờ rưỡi tối, bất giác nghĩ phải mau chóng trở về nhà trước 12 giờ.
Giây tiếp theo, nhớ tới trong nhà đã chẳng còn ai đang đợi anh, trái tim của anh liền rơi xuống đáy vực.
Mạc Thiệu Khiêm đi tắm, nằm trên chiếc giường trước kia Đồng Khiết từng nằm ngủ, chóp mũi vẫn quanh quẩn mùi hương quen thuộc.
Thứ duy nhất trước khi ૮ɦếƭ Đồng Khiết chưa vứt đi chính là một bộ ga giường, vẫn còn lưu lại mùi hương của cô.
Mạc Thiệu Khiêm quay đi lật lại mãi vẫn không ngủ được.
Cái bệnh mất ngủ, đau đầu của anh lại tái phát rồi, làm thế nào cũng không thể ngủ được.
Thím Trần giúp việc đã mang đến không ít hương liệu hỗ trợ giấc ngủ, còn chính tay hâm sữa bò.
Nhưng Mạc Thiệu Khiêm chỉ thấy tinh dầu công nghiệp đó lại càng làm người ta thấy chóng mặt hơn.
Anh bắt đầu nhớ hương liệu mà Đồng Khiết từng đích thân điều chế với mùi hương thơm dịu của hoa tươi cô hái.
Chúng đã đi theo anh qua bao đêm khó chịu cùng bao buổi sáng tinh mơ tràn đầy động lực.
Chỉ có ngửi được mùi hương của Đồng Khiết mới có thể làm bình ổn lại tâm trạng nóng nảy bất an của anh.
Mạc Thiệu Khiêm không ngủ được, dứt khoát rời giường xử lý công vụ, hy vọng sau khi giải phóng được hết những tinh lực dư thừa này thì có thể buồn ngủ.
Nhưng cho đến khi trời sáng, mắt anh vẫn thao láo, cả người như một pho tượng khô héo, không có sức sống vậy.