Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/4VTsvFzhd3
302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
còn chưa nói ra miệng, Mạc Thiệu Khiêm đã cầm chìa khóa lên ra khỏi .
Anh lái đến nhà cũ Mạc .
Vừa xuống , anh chạy nhanh đến lớn nhà họ Mạc.
Đồng Khiết trong mấy năm từ khi gả Mạc luôn làm bố mẹ hài lòng. Cứ cách mỗi tuần là cô đều trở về thăm phụ huynh vài ba lần. cho ly rồi thì với tình cảm của cô với Mạc , sẽ không thể có chuyện một lần cô cũng không quay về được.
Cho …
Cho cô hoàn toàn vạch rõ quan hệ với mình thì trước khi vạch rõ giới hạn cô cũng sẽ gặp bố mẹ ở Mạc .
Nói không chừng cô sẽ nói cho bố mẹ sau này cô định đi đâu.
Nói không chừng bố mẹ bây giờ còn giữ liên lạc với cô.
Trong đầu Mạc Thiệu Khiêm rối tơ vò, đến chính bản thân anh cũng không phát hiện ra lúc ấn dấu vân tay tay anh cũng run.
“Cậu chủ?”
Ngay khoảnh khắc anh mở ra, người hầu trong nhà liền tiến lên đón tiếp, dường rất bất ngờ về việc anh đột nhiên lại về nhà lúc này.
Bố Mạc mẹ Mạc nghe tiếng động, cũng lập từ phòng khách bước .
Mẹ Mạc phản ứng lại trước, đưa cho người hầu một ánh tỏ ý đi chuẩn bị bữa tối, rồi đi đến trước mặt Mạc Thiệu Khiêm, “Sao con lại trở về giờ này? Chẳng phải trước kia gọi cho con mấy lần con còn chẳng nghe sao.”
Mạc Thiệu Khiêm đến vest cũng chưa kịp cởi, thẳng thắn nói: “Đồng Khiết có về đây không ạ?”
Bố Mạc mẹ Mạc ngẩn ra, bố Mạc phản ứng lại trước, gõ ba toong nhiều lần xuống đất.
“Bố còn chưa hỏi con chuyện này đâu, mà con đã tự tìm đến rồi. Bố thấy trong giới lan truyền tin con và Đồng Khiết đã ly rồi! Chuyện này rốt cuộc là sao, con giải thích rõ ràng cho bố!”
Mẹ Mạc cũng tiếp , buồn rầu nói: “Thiệu Khiêm, con và Đồng Khiết rốt cuộc làm sao vậy? Đứa trẻ tốt vậy gả cho con ba năm, chưa làm sai điều gì, lại hết lòng phụng dưỡng bố mẹ, rốt cuộc thì con còn có điểm không hài lòng hả! Lại cứ đòi cưới cái cô Đồng Tinh Nguyệt ? Ánh con bé con không đơn thuần chút . hai đứa ở bên nhau thì cũng có thể được bao lâu chứ?
“Mấy lần gọi cho con cũng không nghe, lại chẳng thấy Đồng Khiết đâu, bố mẹ chỉ có thể ở nhà sốt ruột lo lắng. Tóm lại, có ra sao thì mẹ và bố con cũng không đồng ý cho con và Đồng Khiết ly . Con mau đi tìm con bé về đây cho mẹ!”
Mạc Thiệu khiêm lúc này đâu còn tâm trí ý đến trách móc của bố mẹ , trong đầu chỉ văng vẳng câu “Chẳng thấy Đồng Khiết đâu”.
Họ cũng không liên lạc được với Đồng Khiết.
Đồng Khiết cũng không đây.
Cô lại có thể quyết tuyệt đến vậy.
Trước khi đi còn mang tất cả đồ đạc trong nhà đi.
Trước khi đi block anh, khiến người ta không nghe được chút tin .
Chí ít, đến nhà cũ nhà họ Mạc bình thường cô hay đến thăm nhất cô cũng chưa đến trong khoảng thời gian này.
Cũng vì không tìm thấy người vậy nên khiến Hứa Nguyệt bịa ra nói buồn cười và hoang đường đến vậy.
oán trách của bố Mạc mẹ Mạc ở bên tai Mạc Thiệu Khiêm lại chẳng nghe câu , chỉ lại một câu: “Con sẽ tìm cô ấy về”, sau liền ra khỏi .
Ở nhà không có.
Nhà họ Mạc cũng không có.
Còn có nơi có thể tìm được cô ấy đây!
Đây là lần đầu trong đời Mạc Thiệu Khiêm thấy hoảng loạn vô cớ. Bởi vì anh phát hiện cho năm Đồng Tinh Nguyệt mắc bệnh máu trắng, mặt cắt không còn một giọt máu nằm trên giường bệnh thì anh cũng chưa thấy hoảng loạn lúc này.
Cuối cùng, anh lái đến nhà họ Đồng.
Đây là nơi duy nhất anh nghĩ đến lúc này trong nơi Đồng Khiết có thể đến.
Trước kia lúc Đồng Khiết đề nghị ly trước mặt anh, nói phải chuyển ra khỏi nhà, Mạc Thiệu Khiêm không hề nghĩ đến rằng đến hôm nay anh lại điên cuồng đi tìm cô thế này.
Chắc là tại trò đùa của Hứa Nguyệt quá mức hoang đường.
Anh nghĩ.
Hoang đường đến mức anh cứ phải tìm được Đồng Khiết cho bằng được, chứng minh đây chỉ là trò đùa cợt mà thôi.
Đời này anh chưa lái nhanh vậy.
chỉ ngày hôm nay thôi mà đã lái ba lần rồi.
Lúc Đồng đã là đêm khuya rồi.
Đồng Tinh Nguyệt mở ra, thấy Mạc Thiệu Khiêm là liền ánh lên tia sáng vui mừng.
Hôm nay cô ta gọi cho Mạc Thiệu Khiêm ba bốn lần muốn hẹn anh ra ngoài lần cũng không có ai bắt máy. Cô ta nghĩ có thể anh tăng ca nên Đồng Tinh Nguyệt không phải làm sao và cũng chẳng thể làm gì, chỉ có thể ngồi ở nhà buồn phiền một mình. Không ngờ vừa rồi chuông reo, người đứng trước lại là Mạc Thiệu Khiêm.
“Thiệu Khiêm!”
Đồng Tinh Nguyệt không hề che đậy sự vui thích của mình, định hỏi anh có phải vừa tan làm không, sao muộn vậy tìm cô ta, còn chưa nói ra miệng thì giây tiếp theo ý cười đã cứng lại.
Bởi vì Mạc Thiệu Khiêm đã đi qua cô ta, vừa đi vừa hỏi: “Đồng Khiết có về nhà không?”
“Thiệu Khiêm? Anh nói gì cơ?”
Đồng Tinh Nguyệt có chút không dám tin gì vừa nghe thấy.
Đồng Khiết?
Buổi tối muộn rồi anh còn lái đường xa đến đây không phải thăm cô ta mà là vì Đồng Khiết, vì tìm Đồng Khiết?
Thấy Đồng Tinh Nguyệt không cho anh đáp án anh muốn, Mạc Thiệu Khiêm đi phòng khách.
Phòng khách không có ai.
Nhà họ Mạc có ba phòng, một phòng ngủ chính, một phòng ngủ phụ, căn phòng còn lại…
Thấy Mạc Thiệu Khiêm dừng bước ở trước phòng, Đồng Tinh Nguyệt vội vàng nói: “Thiệu Khiêm, đây là phòng quần áo của em, anh muốn xem à?”
Mạc Thiệu Khiêm không trả , mà cô ta, nói: “Tinh Nguyệt, nhà em có ba gian phòng.”
Đồng Tinh Nguyệt không hiểu, còn tưởng anh hỏi, liền gật đầu.
“Đúng vậy.”
Đúng là có ba gian phòng.
Ánh Mạc Thiệu Khiêm càng sâu hơn, “Một gian bố mẹ em ở, một gian em ở, gian cuối cùng, bị em biến thành phòng quần áo, đúng không?”
Đồng Tinh Nguyệt chưa hiểu anh muốn nói gì, “Đúng, Thiệu Khiêm, sao thế?”
Sắc mặt Mạc Thiệu Khiêm càng ngày càng xấu, từ chữ nói: “Vậy Đồng Khiết mà trở về thì sẽ ở đâu?”
Hồi còn nhỏ, bố mẹ cãi nhau, cứ hễ bố chọc mẹ giận thì mẹ sẽ thu dọn hành lý về nhà mẹ đẻ.
là đình khác thì anh tin là cũng sẽ giống vậy.
Bên nữ tủi thân sẽ về nhà là đạo lý trước nay chưa thay đổi.
Anh và Đồng Khiết kết ba năm. Ba năm này, với sự lạnh nhạt và châm chích của anh, không Đồng Khiết đã tủi thân đến nhường , cũng không đã bao lần cô muốn xách hành lý rời đi.
Anh luôn nghĩ cô trở về nhà họ Đồng.
giờ xem ra, kể từ khi mẹ cô mất, cái nhà này đã sớm không còn vị trí cho cô rồi.
đình của cô và anh có lẽ là ngôi nhà duy nhất cô có thể dựa .
anh lại vô số lần chọc cô giận, đuổi cô đi.
Vậy mà lại không rằng, đến nhà mẹ đẻ dốc bầu tâm sự cô cũng không có.
“Tinh Nguyệt.” lúc Tinh Nguyệt đứng ngây ra với vẻ kinh sợ hoảng hốt, Mạc Thiệu Khiêm lại cô ta với ánh ánh thâm trầm, “Rất lâu trước kia em nói với anh, em và mẹ em lẻ loi hiu quạnh ở nhà họ Đồng, chịu rất nhiều uất ức. Đồng Khiết lại đổ hết nguyên nhân cái ૮ɦếƭ của mẹ cô ấy lên đầu em. Cho nên cô ấy cậy thân phận đại tiểu thư giở thủ đoạn với hai người. Giờ anh hỏi em lần , điều có phải thật không?
Nếu là thật, làm sao Đồng Khiết lại chẳng có đến một căn phòng trong cái nhà này!
Anh nên sớm phải.
Trước giờ cô chỉ ngoài mặt tỏ vẻ càn quấy, ngang ngược. bình thường chỉ thấy một con bướm bay thì cũng sẽ cẩn thận mở sổ phóng sinh nó thì làm sao có thể là người tâm cơ ác độc nhường ấy.
“Thiệu Khiêm, là thật , em không nói dối đâu. Đồng Khiết thật sự luôn bắt nạt em. Không chỉ bắt nạt em mà còn ức hiếp mẹ em . Thậm chí đến người thích em là anh cô ta cũng ςướק lấy cho bằng được. Cô ta…”
Hành động giải thích của cô ta ngày càng vội vã, ngày càng lộ rõ sự hoảng loạn.
Mạc Thiệu Khiêm không muốn nghe tiếp , thất vọng cô ta, rồi quay người rời đi.
“Thiệu Khiêm, Thiệu Khiêm!”
Đồng Tinh Nguyệt vội vàng đuổi theo, trước đã không còn bóng dáng của Mạc Thiệu Khiêm rồi.
Mạc Thiệu Khiêm lái rất nhanh.
Đến chính anh cũng không tại sao mình lại giận vậy.
Là giận nhà bọn họ, nhà họ Mạc, nhà họ Đồng, tất cả mọi người đều không tìm được Đồng Khiết, hay là giận vì năm nay anh lại đần độn đến mức độ này.
Cũng có thể là cả hai lý do trên.
Chân ga được đạp kịch, chạy điên cuồng xé gió mà lao đi, không chạy được bao lâu, cuối cùng anh dừng lại, đỗ ở bên đường gọi một cuộc .
“Giúp tôi tìm một người.”
Nửa đêm nửa hôm, Dung Thâm còn ngủ, đột nhiên lại nhận được của Mạc Thiệu Khiêm, còn chưa tỉnh hẳn, đã nghe thấy câu thế này.
Anh ấy nhất thời còn tưởng mình điên rồi.
Lập lấy ở bên tai ra , là sáng sớm, không sai mà.
“Nửa đêm nửa hôm, cậu muốn tìm ai?”
Đầu kia trầm mặc hồi lâu, khàn giọng nói: “Đồng Khiết.”
“Gì cơ?”
Dung Thâm nghe thấy này thì tất cả sự buồn ngủ liền bay biến hết.
“Tôi không nghe nhầm đấy chứ? Cậu nói gì cơ? Cậu muốn tìm Đồng Khiết á?”
Mạc Thiệu Khiêm: “Ừ.”
Anh muốn tìm Đồng Khiết.
Lần này đến lượt Dung Thâm hỗn loạn, “Cậu tìm cô ấy làm gì?”
Nếu anh ấy nhớ không nhầm thì cái người này lúc trước chẳng phải bảo ly thì tốt sao, ly rồi thì chẳng dính líu gì đến cô sao? Giờ sao lại vội vàng tìm cô về vậy.
bên kia trầm mặc, hồi lâu sau nói: “Hôm nay tôi gặp Hứa Nguyệt. Cô ấy nói Đồng Khiết nhảy xuống biển tự sát rồi. Tôi muốn tìm Đồng Khiết về, bảo cô ấy… đừng có đùa kiểu ngu xuẩn vậy . Tôi sẽ không bụng.”
“Gì cơ? Hứa Nguyệt nói Đồng Khiết tự sát á?” Dung Thâm định nói ra trò đùa quốc tế gì thì giây tiếp theo lại chợt nghĩ đến, với tính cách của Hứa Nguyệt thì chắc chắn không phải là người có thể lấy chuyện tính mạng ra đùa, chưa nói đến việc này còn liên quan Đồng Khiết. Trong lòng đột nhiên dậy lên một dự cảm không lành, rất nhanh đã bị anh ấy bỏ qua.
“Được, tôi đi tra ngay đây.”