Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/qaaXwariw

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 03

Đột nhớ đến điều gì, Đồng Tinh Nguyệt tiếp tục nói: “Thiệu Khiêm, anh đang định về nhà họ Mạc sao? trai, gái có lẽ cũng đang tìm anh vì chuyện này, chắc họ đang tức giận lắm, mấy ngày rồi anh hẵng về thăm hai .”

So với cô ta, bố Mạc mẹ Mạc đều thích Đồng Khiết hơn, này họ ly hôn, đương sẽ không để yên.

Mạc Thiệu Khiêm mãi chưa hồi thần.

Mấy ngày ?

Đó chẳng phải là ngày cô đề nghị ly hôn, anh rời khỏi nhà hay sao.

Cô lại còn phát tán tin họ ly hôn cho cả giới .

Cho , này cô thật sự là muốn ly hôn?!

“Thiệu Khiêm, sao thế, anh không vui à?”

Đồng Tinh Nguyệt tâm tư tinh tế, một ánh mắt là đã nhìn ra sự bất thường của Mạc Thiệu Khiêm.

Không vui?

Có thể ly hôn, có thể hoàn toàn buông Đồng Khiết, sao anh lại không vui cơ chứ?

“Không có.” Mạc Thiệu Khiêm nói, “Đây là tin tức tốt nhất mà anh nhận được mấy ngày cho đến bây giờ.”

Anh rũ mắt, lại nhìn thấy chiếc nhẫn trên ngón vô danh.

Bỗng nhớ đến ngày kết hôn, cảnh tượng Đồng Khiết vô cùng thành kính mà đeo nó vào ngón vô danh của anh, cô ngước mắt nhìn anh, mắt long lanh như đong đầy nước.

“Mạc Thiệu Khiêm, em giao cả đời này của cho anh, hãy chăm sóc em thật tốt nhé.”

Cô không phải giao cả đời cho anh.

Mà dùng thứ này, vọng tưởng trói buộc đời này của anh.

Nghĩ đến đây, anh tháo chiếc nhẫn đã đeo ba trên xuống, tiện ném lên bãi cỏ.

Tốt lắm.

Kể từ về .

Không còn trói buộc.

Cũng không còn cầm tù .

Mạc Thiệu Khiêm cuối cùng không về nhà họ Mạc.

Điện thoại bố Mạc mẹ Mạc gọi tới anh cũng cúp máy hết.

Anh và Đồng Khiết đã ly hôn rồi, đây là sự thật không thể chối cãi, huống hồ người đề nghị ly hôn là cô ấy.

Anh không thể đưa cô con dâu khiến bố mẹ hài lòng này về nhà được .

Mấy hôm , người duy nhất mà anh bằng lòng gặp là Đồng Tinh Nguyệt.

Không còn sự ràng buộc không được gặp nhau, Tinh Nguyệt một ngày mấy gọi điện thoại cho anh, hẹn anh cùng ra ngoài.

Có lúc là tản bộ, có lúc là ăn cơm, có lúc là đến những nơi kia từng đến để ôn lại kỷ niệm.

Tất cả dường như đều quay về kia.

, đó cũng là… dường như.

“Thiệu Khiêm, Thiệu Khiêm…”

Nhà hàng Tây lãng mạn với ánh nến lung linh, tai truyền đến tiếng gọi dịu dàng, mạch suy nghĩ của Mạc Thiệu khiêm đột được kéo về, anh nhìn Đồng Tinh Nguyệt: “Hử? Sao thế?”

Đồng Tinh Nguyệt cắn môi, muốn nói lại thôi.

Cuối cùng, cô ta không kiềm được mà nói: “Thiệu Khiêm, có phải anh có tâm sự gì không?”

Những ngày này, tuy họ luôn nhau cô ta lại cảm thấy sự chú ý của anh chưa từng tập trung trên người cô ta.

Rất nhiều lúc cô ta cảm thấy trái tim của anh không đây.

Hình như… anh đang nghĩ về người khác.

Mạc Thiệu Khiêm sững người khoảnh khắc, giây tiếp trên mặt là bộ dạng lãnh đạm như nước: “Không có, là gần đây mắt lại tái phát.”

Đồng Tinh Nguyệt ngơ ra, lập tức nói: “Mắt lại có vấn đề gì sao, có cần em cùng anh đi viện kiểm tra không?”

Ba , cô ta được Mạc Thiệu Khiêm phải kết hôn với Đồng Khiết, dưới cơn tức giận đã nhà đi. lúc Mạc Thiệu Khiêm đi tìm cô ta, do quá sốt ruột đã lái xe tông vào cầu, dẫn đến mù cả hai mắt.

May là nửa tìm được giác mạc phù hợp mới có thể khôi phục.

Đã trôi qua thời gian lâu như vậy rồi, không lẽ lại xảy ra vấn đề gì rồi sao?

Mạc Thiệu Khiêm ngữ khí mềm đi mấy phần: “Không sao, anh tự đi một được.”

Ngày hôm , Mạc Thiệu Khiêm đến viện lịch hẹn.

Anh tìm ngay được sĩ chủ trị của là bạn thân nối khố chơi với anh từ nhỏ tới lớn, Dung Thâm.

Dung Thâm mắt anh có vấn đề, lập tức kiểm tra một lượt cho anh, có báo cáo kết quả kiểm tra liền nhìn mấy lượt, vừa nhìn vừa nói: “Không có gì bất ổn cả, phẫu thuật cậu luôn bình phục rất tốt.”

Mạc Thiệu Khiêm bây giờ mới mở miệng: “Tôi không phải là mắt không khoẻ, tôi…”

lòng không khoẻ.

câu cuối cùng đó anh không nói ra miệng.

Anh không dám nói, thậm chí không dám hé răng nửa lời.

Mấy ngày cuộc sống của anh biến thành một mớ bòng bong.

Tim của anh cũng là một đống tơ vò.

Bởi vì anh phát hiện, rõ ràng tất cả đều trở về vị trí ban đầu mỗi anh ăn cơm với Đồng Tinh Nguyệt, mỗi tản bộ với cô ta lại không thể chăm chú .

Kỳ lạ là đôi anh lại nghĩ đến nhà hàng này, nơi anh và Đồng Khiết từng đi ăn cùng nhau, tuy , là anh bị bắt ép tới, rất nhiều lúc đều là cô nói, anh lãnh đạm ăn cơm.

Nơi này, anh và Đồng Khiết từng đi, cô khoác lấy anh, cô tha thiết mà hỏi anh rằng: “Chỗ này đẹp quá, Thiệu Khiêm, có thể hôn em một nơi này không.”

Cô luôn như vậy, không cần chút thể diện , có thể nói là không hề keo kiệt mà thể hiện… tình cảm dành cho anh.

Chuyện cô yêu anh, hận không thể để toàn thế giới .

Sao lại có người phụ nữ… không cần mặt mũi, vô tư đến tột cùng vậy chứ.

Nhìn dáng vẻ thì chắc đã kiềm chế rất lâu, dù là dây thừng hoàn toàn đứt thì cũng không có cách trở lại như kia.

“Không có gì.” Mạc Thiệu Khiêm day day ấn đường: “Có lẽ do gần đây ngủ không được ngon.”

“Tôi thấy tinh thần của cậu đúng là không được tốt lắm, chắc không phải vì cuối cùng cũng ly hôn với Đồng Khiết kích mấy đêm không ngủ đấy chứ?”

Nghe đến hai chữ này, tác của Mạc Thiệu Khiêm bỗng ngưng lại.

Còn chưa mở lời, Dung Thâm đã nói tiếp: “ mà nói thật, đừng trách tôi nói khó nghe. Người anh em à, cậu và Đồng Khiết ly hôn chính là tổn thất lớn nhất của cậu đấy. Người yêu cậu như Đồng Khiết, cả thế giới này không tìm được người thứ hai đâu.

Mạc Thiệu Khiêm cau mày, “Cậu có ý gì?”

“Tôi có ý gì không phải quá rõ ràng rồi à? Tôi đương là cảm thấy cậu đã lỡ người mà cậu tuyệt đối không thể lỡ.”

Dung Thâm càng nói càng kích , bắt đầu thao thao bất tuyệt.

“Cậu còn nhớ khoảng thời gian ba , cậu bị mù không? Lúc đó cậu không thể chấp nhận sự thật này, cáu kỉnh thành bộ dạng gì, đồ đạc phòng đều bị cậu đập hết, sĩ và y tá không có người dám lại gần cậu, ngoại trừ Đồng Khiết. Cô ấy chẳng sợ gì cả, cô ấy dám bước gần về phía cậu, còn dám xông lên ôm lấy cậu vào lúc cậu điên cuồng nhất, không hề để tâm có mấy ghế đang nện lên người cô ấy. Nếu như tôi không nhớ nhầm thì đó cô ấy đã bị đập gãy hai xương sườn.”

“Tôi nhìn mà còn thấy đau, rõ ràng người bị thương, người chịu tủi nhục là cô ấy, lại luôn ôm lấy vỗ về cậu, hết này đến khác nói với cậu rằng cô ấy đây, làm cho mấy y tá viện nhìn mà bật khóc.”

“Vào lúc cậu khó chịu, có Đồng Khiết cạnh cậu, Đồng Tinh Nguyệt mà cậu thích lại chạy mất chẳng thấy bóng dáng đâu.”

“Có lúc tôi thật không hiểu, trái tim của cậu làm bằng đá sao, dù cô ấy có phạm phải sai lầm lớn đến nhường , thì cũng buông xuống rồi chứ, hơn lúc đầu là cậu cầu xin người ta quyên tặng. Đồng Tinh Nguyệt vốn là con ngoài giá thú của nhà họ Đồng, cô ta và mẹ của cô ta, hai người họ đã ςướק đi trai Đồng. Cô ta bị mắc máu trắng, dù Đồng Khiết có thấy ૮ɦếƭ không cứu, thì cũng là đáng đời họ!”

Mạc Thiệu Khiêm cuối cùng ngắt lời anh ấy, “Đồng Tinh Nguyệt chịu tác của Đồng Khiết, cho không thể tới gặp tôi.”

Dung Thâm: “Là không thể hay là không muốn, cậu tự rõ. Cậu là Mạc thiếu gia, lúc là thiên chi kiêu tử thì cô ta không rời khỏi cậu nửa bước, cậu trở thành người mù thì cô ta lại biến mất không thấy tung tích đâu.”

“Thiệu Khiêm, cậu nói một câu thật lòng cho tôi , cùng Đồng Khiết lâu như vậy, cậu thật sự chưa từng rung chút sao?”

Rung ?

Mạc Thiệu Khiêm dường như nghe thấy chuyện cười lớn đó, cười lạnh một tiếng: “Tôi rung với ai thì cũng tuyệt đối không phải cô ấy.”

Ngừng một chút lại nói, “Nếu cậu thật sự cảm thấy cô ấy tốt như vậy thì bây giờ đuổi còn kịp đấy, tôi rất vui nếu có thể tham gia hôn lễ của hai người.”

“Cậu…” Dung Thâm hoàn toàn bị đánh bại rồi.

Anh không kìm được thở ra một hơi, vì người phụ nữ yêu mà bất chấp tất cả.

Một người phụ nữ có thể có bao nhiêu ba ?

“Dù tôi có muốn đuổi thì cũng không chắc người ta sẽ đồng ý, huống hồ hai người làm vợ chồng ba , bây giờ ly hôn rồi, tôi lại quay đầu đuổi cô ấy, đây là thể loại gì chứ.”

Dung Thâm đứng dậy, “ đi đi, đừng nói những thứ này , nếu mấy ngày thấy không khoẻ thì anh đây dẫn cậu ra ngoài giải khuây.”

Dung Thâm nói ra ngoài giải khuây, chắc cũng đến quán bar Dạ Sắc.

Dung Thâm vừa vào đã tìm một vài bạn cặp nữ thói quen.

Mạc Thiệu Khiêm giờ ghét những thứ này, cho Dung Thâm gọi một đám phụ nữ ngồi cạnh , anh hoàn toàn không ngờ rằng lúc họ ngồi xuống thì Mạc Thiệu Khiêm lại vẫy , gọi hai cô đến ngồi cạnh .

Dung Thâm ngạc đến mức hai mắt sắp rớt cả ra ngoài.

Hôm bị sao vậy nhỉ?

Mặt trời mọc đằng Tây rồi à?

Tùy chỉnh
Danh sách chương