Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/5L0MjEuv8o

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 13

Ai cũng không ngờ được con trai của họ sẽ thương tâm tới mức độ này.

Nếu phát hiện ra tình cảm của mình sớm hơn thì có phải tất cả vẫn còn kịp níu kéo hay không?

Mẹ Mạc khóc tới ruột gan đứt đoạn, nhưng lại chẳng thể làm gì.

“Đúng rồi, mẹ nghe trợ lý của con nói con uống không quen cà phê khác, chỉ thích uống cà phê do Đồng Khiết điều chế, đúng không?”

Mạc Thiệu Khiêm ngây người, gật đầu.

Mẹ Mạc lấy ra một tờ phối phương, nghẹn ngào nói: “Bố mẹ phát hiện rất lâu trước kia Đồng Khiết từng tặng chúng ta phối phương của huân hương an thần và cà phê đặc chế. Bây giờ chúng ta đưa nó cho con. Con cần thứ này hơn mẹ và bố con.”

Mạc Thiệu Khiêm run rẩy đưa tay nhận lâu phối phương, dần dần lộ ra nụ cười đầu tiên trong mấy ngày nay.

“Hạt cà phê trước kia Đồng Khiết dùng đều là do chính tay con bé lựa chọn, thương lượng mua từ thương nhân Jamaica ở Blue Mountains (dãy núi Blue), giao thiệp với thương nhân hương liệu, nghĩ mọi cách để mua được hạt cà phê nhập khẩu chất lượng cao cấp. Con bé cũng đã đưa phương thức liên hệ của nguồn cung hàng cho chúng ta, trước kia nó nói với bố mẹ rằng cà phê chính tay con bé điều chế là độc nhất vô nhị trên toàn thế giới.”

Bố Mạc cảm khái nói: “Con bé này vẫn luôn có lòng như vậy.”

Mạc Thiệu Khiêm nhỏ tiếng nói: “Cảm ơn bố mẹ, con sẽ bảo quản thật tốt.”

Anh cho người mua hạt cà phê, tự mình học quy trình làm cà phê từ đầu tới cuối.

Đồng Khiết từng làm tất cả những thứ này, anh cũng phải thử một lần.

Mạc Thiệu Khiêm trừ quản lý công ty của mình ra thì còn phải kinh doanh thật tốt Tập đoàn Vân Việt Đồng Khiết để lại.

Anh dựa vào sức mình nâng Tập đoàn Vân Việt lên một tầm cao mới, phát triển vượt bậc, trở thành doanh nghiệp đầu ngành, tiền tài trợ và đơn đặt hàng không ngừng ùn ùn kéo đến nhiều như bông tuyết.

Những ngày tháng như vậy, Mạc Thiệu Khiêm đã miễn cưỡng sống 3 năm.

Giống như Đồng Khiết khi đó đã sống trong căn nhà trống vắng, đêm này qua đêm khác chờ đợi một người không quan tâm tới mình.

Anh bảo vệ căn nhà của anh và Đồng Khiết, một mình cô quạnh vượt qua 3 năm.

Mạc Thiệu Khiêm cảm thấy mê man.

Đầu rất đau, như thể bị ai đó đập một cái thật mạnh, sắp nứt ra vậy.

Anh đột nhiên mở mắt ra, phát hiện bản thân đang đứng trước một cửa phòng, trong tay cầm chìa khóa, đang nhắm chuẩn ổ khóa mà c ắm vào.

Tôi đang ở đâu thế này?

Mạc Thiệu Khiêm lắc lắc đầu, một đoạn ký ức ùn ùn chảy vào não, đầu căng ra như muốn nổ tung.

Anh nhớ ra rồi…

Chất lượng giấc ngủ của anh bắt đầu trở nên tệ đi, lại thêm tăng ca liên tục, dẫn đến tinh thần bất ổn, đi trên đường phố lại bị một chiếc xe hơi phi tới dung trúng.

Mà mở mắt ra lại là cảnh tượng thế này.

Mạc Thiệu Khiêm cẩn thận quan sát cánh cửa trước mắt, đột nhiên cảm thấy có hơi quen mắt.

Anh ngẩng đầu lên nhìn số trên cửa phòng, cả người khựng lại.

Đây là… nhà của anh và Đồng Khiết.

Tư duy của Mạc Thiệu Khiêm trở nên hỗn loạn, bây giờ trên người anh không hề có vết thương, cũng không có cảm giác đau đớn.

Vậy là anh ૮ɦếƭ rồi sao?

Đây là thiên đường à?

Anh quyết định xem xem có chuyện gì đang xảy ra, dùng chìa khóa mở cửa.

Một bóng dáng khiến người ta khó có thể tin được xuất hiện ở trước cửa.

Đồng Khiết…?

Đồng Khiết bước lên, *** vest ra giúp anh, “Cơm em đã nấu xong rồi, em đi hâm nóng lại cho anh.”

Cảnh tượng quen thuộc từng xảy ra trước đây.

Giống y hệt cái ngày hai người ký đơn ly hôn.

Mạc Thiệu Khiêm ngơ ngẩn đứng nguyên tại chỗ, hai mắt lại dính chặt lên người Đồng Khiết, theo dõi động tác của đối phương.

Xúc cảm, quá chân thực rồi.

Cứ như Đồng Khiết quay về thật vậy.

Đồng Khiết bị ánh mắt của anh dọa sợ, “Mạc Thiệu Khiêm…?”

Biểu cảm của Mạc Thiệu Khiêm vừa kỳ cục lại vừa phức tạp, âm u nhìn một lượt cô từ trên xuống dưới, dường như muốn ăn cô vào bụng vậy.

Đồng Khiết run cầm cập.

Mạc Thiệu Khiêm nhào qua, ôm lấy người phụ nữ mà anh vẫn luôn mong nhớ ngày đêm.

Ôm thật chặt, dường như muốn nhập cô vào trong xương máu vậy.

“Mạc Thiệu Khiêm! Anh sao thế?”

Mạc Thiệu Khiêm thở dài một hơi bên tai cô, chóp mũi cay cay, đỏ mắt, thấp giọng nói: “Đồng Khiết, đừng rời xa anh nữa.”

Anh trùng sinh rồi! Trở về buổi tối vào ba năm trước.

Đồng Khiết vẫn còn chưa nhảy xuống biển tự sát, tất cả vẫn còn kịp.

Là ông trời thấy anh đáng thương nên đã cho anh một cơ hội làm lại, bù đắp sao?

Đồng Khiết trầm mặc.

Sau khoảnh khắc, giọng nói lanh lảnh của cô dịu dàng vang lên bên tai anh, “Đồng Tinh Nguyệt lại bị bệnh rồi sao? Lần này anh muốn em bỏ ra cái gì?”

Cổ họng Mạc Thiệu Khiêm nghẹn lại, run rẩy nói: “Gì cơ…”

“Anh đột nhiên ôm lấy em, nói những lời đó là lại cần đến em phải không?”

Biểu cảm của Đồng Khiết rất bình tĩnh, bình tĩnh đến mức làm người ta thấy chua xót.

Cô cho rằng việc Mạc Thiệu Khiêm đối tốt với mình là vì có âm mưu, ý đồ khác.

Mạc Thiệu Khiêm nắm chặt nắm tay, kiềm nén sự khổ sở, nói: “Không phải, anh không có.”

Phải làm thế nào mới có thể khiến Đồng Khiết tin là bây giờ anh đã tỉnh ngộ rồi đây?

“Ồ, đúng rồi, em có món quà cho anh.”

Đồng Khiết rời khỏi lòng anh, cười đứng dưới ánh đèn, sắc mặt trắng bệch.

“Trên bàn bên đó, anh có thể đi xem xem ———“

“Không! Anh không xem.”

Mạc Thiệu Khiêm cắn răng, đó chắc chắn là tờ đơn ly hôn ૮ɦếƭ tiệt đó…

Lần này anh sẽ không ly hôn với cô nữa đâu.

Đồng Khiết liền đi qua đó cầm tờ giấy đưa cho Mạc Thiệu Khiêm.

“Đây là đơn ly hôn của chúng ta, Mạc Thiệu Khiêm, chúng ta ly hôn đi.”

Cô từng câu từng chữ nói: “Em mệt rồi, anh đi tìm Đồng Tinh Nguyệt đi. Từ nay về sau, anh được tự do rồi.”

Câu nói tựa nỗi ác mộng kinh hoàng đó đã k1ch thích Mạc Thiệu Khiêm.

Anh lập tức giành lấy tờ đơn ly hôn, xé tờ giấy tan thành mảnh vụn.

Những vụn giấy rơi lả tả xuống đất.

“Không, anh không cho phép!”

Anh gào lên như dã thú, “Em không thể ly hôn với anh!”

“Em đã không còn thích anh nữa rồi, Mạc Thiệu Khiêm.” Đồng Khiết thở ra một hơi, “Ba năm rồi, anh cứ luôn như vậy, em không sưởi ấm được trái tim anh, có lẽ trái tim anh vốn được làm bằng đá.”

“Đồng Khiết, anh biết sai rồi, em đừng đi có được không? Anh thề anh sẽ đối tốt với em, về sau nhất định sẽ đối tốt với em mà!”

Đồng Khiết cười gượng, “Mạc Thiệu Khiêm, anh đừng coi em như con ngốc. Tối qua còn chỉ vào mặt em lạnh mặt nói em hám của, em không xứng so sánh với Đồng Tinh Nguyệt, hôm nay lại tới nói với em không muốn để em đi.”

Mạc Thiệu Khiêm bắt lấy tay cô, sợ một giây sau cô sẽ biến mất. “Gọi anh là Thiệu Khiêm có được không… Đừng gọi anh là Mạc Thiệu Khiêm nữa, anh muốn nghe em gọi anh là Thiệu Khiêm.”

“Mạc Thiệu Khiêm, em còn tưởng anh sẽ nói em đề nghị ly hôn là đang làm trò hề trước mặt anh.”

Tùy chỉnh
Danh sách chương