Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/1BAnlRIGgX
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
“Mạc Thiệu Khiêm! Con càng ngày càng càn rỡ rồi! Ai cho con bán Tập đoàn Vân Việt thế?”
Bố Mạc nổi trận lôi đình, “Bố đã nghe con bé Hứa Nguyệt đó nói rồi, Đồng Khiết nhảy xuống biển tự sát, ngày mai chính là tang lễ! Bố bảo con đi tìm người, chung sống tử tế với con bé mà con làm cái kiểu gì vậy?!”
“Bố đã xem đơn ly hôn của Đồng Khiết. Nó để lại tất cả tài sản cho con! Con lại dùng giá thấp như vậy bán Vân Việt đi, con có xứng với con bé không? Hả?”
“Nếu không phải con thờ ơ, coi nhẹ thì Đồng Khiết cũng sẽ không đi tới bước đường này. Con đã hại con bé…”
Bố Mạc hận không thể rèn sắt thành thép mắng anh một trận.
Mạc Thiệu Khiêm im lặng, sau đó lộ ra một nụ cười nhẹ.
“Bố, bố đừng lo lắng, chắc chắn cô ấy vẫn còn sống, chỉ là không muốn gặp con mà thôi.”
Anh chậm rì rì nói: “Con công bố tin tức muốn bán Tập đoàn Vân Việt, cô ấy chắc chắn sẽ không bình tĩnh được mà phải xuất hiện.”
Bố Mạc muốn mở miệng bảo anh bình tĩnh, nhưng mở miệng xong lại chán nản thở dài.
Là nhà họ Mạc bọn họ nợ Đồng Khiết.
“Con cứ chìm đắm trong giấc mơ của riêng mình đi!”
Bố Mạc gầm lên giận dữ một tiếng rồi cúp điện thoại.
Mạc Thiệu Khiêm không nhớ mìn*** nề chìm vào giấc ngủ từ khi nào.
Anh đã mơ một giấc mơ rất dài.
Anh lại mơ thấy Đồng Khiết, mơ thấy cô ngồi ở trong ngôi nhà anh từng ghét nhất, đợi chờ anh vô bờ bến.
Sau khi tỉnh lại, Mạc Thiệu Khiêm vẫn thấy phiền muộn không vui như vừa mất đi thứ gì vậy.
Anh biết được địa chỉ tang lễ của Đồng Khiết thông qua một người bạn, sau đó lái xe vội chạy qua đó.
Tang lễ do Hứa Nguyệt một tay lo liệu, người được mời đều là những người bạn thường xuyên qua lại ở trong giới.
Vì thi thể của Đồng Khiết đã bị hỏa thiêu nên trong linh đường chỉ được đặt di ảnh đen trắng và hũ tro cốt.
Người phụ nữ trong ảnh xanh xao, yếu đuối, cười tươi như hoa.
Hứa Nguyệt mặc một bộ váy dài màu đen, che ô đen, mắt đã khóc đến sưng đỏ.
Người tới đều mặc vest màu đen, không nói lời nào.
Lúc Mạc Thiệu Khiêm đẩy cửa xông vào đã tạo ra động tĩnh rất lớn, tất cả mọi người đều đưa mắt nhìn qua.
“Vở kịch này diễn đủ chưa? Hứa Nguyệt, lừa dối nhiều người như vậy không phải là chuyện tốt gì đâu.” Anh chế giễu một cách lạnh lùng.
Mạc Thiệu Khiêm có hơi buồn bực chỉnh lại cà vạt, nhìn quanh một vòng, phát hiện tất cả mọi người đều dùng ánh mắt quái dị nhìn anh.
Linh đường lớn yên tĩnh, chỉ còn lại tiếng lộc cộc khi giày cao gót của Hứa Nguyệt nện trên mặt đất.
Cô ấy từ từ đi đến trước mặt Mạc Thiệu Khiêm, đứng yên đó, sau đó giơ tay…
Chát!
Mạc Thiệu Khiêm bị đánh đầu lệch sang một bên, trên mặt lại có thêm một dấu tay người màu đỏ.
“Cái tát này, là đánh vì Đồng Khiết.”
Hứa Nguyệt cắn chặt môi, hét lớn đến tê tâm liệt phế.
“Tôi đã nói rồi, tang lễ của cậu ấy anh đừng có tới. Về sau anh muốn *** với Đồng Tinh Nguyệt thế nào cũng được, bán Tập đoàn Vân Việt đi cũng chẳng sao. Tất cả những gì thuộc về anh đều không còn dây dưa gì với Đồng Khiết nữa!”
Hôm qua biết tin Mạc Thiệu Khiêm muốn bán Vân Việt, Hứa Nguyệt vừa tức vừa giận, nhưng cuối cùng vẫn đành chịu không biết làm sao.
Trước khi tự sát, Đồng Khiết đã để lại cho anh tất cả tài sản, bao gồm cả Tập đoàn Vân Việt. Tuy hành vi của Mạc Thiệu Khiêm không hề tốt lành gì, qua cầu rút ván, nhưng Hứa Nguyệt cũng chẳng quan tâm anh xử lý tài sản đó như thế nào.
Hứa Nguyệt cũng chẳng có hơi sức đâu mà quan tâm. Vì chuyện của Đồng Khiết mà cô ấy đã đau lòng đến ruột gan đứt đoạn rồi, lại còn luôn phải xoay như chong chóng chủ trì đại cục. Thật sự là không còn sức lực đâu mà quan tâm.
Cô ấy cũng muốn thu mua lại Tập đoàn Vân Việt, thay Đồng Khiết bảo vệ đồ của cô, nhưng gần đây nhà họ Hứa đang có dự án lớn, căn bản không thể lấy ra số tiền lớn tới vậy.
Hứa Nguyệt cảm nhận được sâu sắc sự bất lực của mình.
Cô ấy trút tất cả sự phẫn nộ của mình lên tên đầu sỏ Mạc Thiệu Khiêm.
Mạc Thiệu Khiêm đưa tay áo lau khóe môi, rồi lộ ra một nụ cười lạnh lẽo, “Hứa Nguyệt, nếu không muốn nhà họ Hứa kết thù với tôi thì bảo Đồng Khiết ra đây đi. Trò hề của các cô tôi đã xem đến ngán luôn rồi.”
Hứa Nguyệt như muốn điên lên, “Mạc Thiệu Khiêm, anh thật đúng là hết nói nổi. Đã nói là Đồng Khiết qua đời rồi, anh còn muốn sao nữa? Nhà họ Hứa cũng đâu có đắc tội gì đến anh. Ân oán riêng của tôi và anh mà lại lôi chuyện công việc vào đây, ở trước mặt tất cả mọi người uy hiếp tôi, bảo một người đã ૮ɦếƭ ra đây, có phải anh…”
Bị điên!
Cô ấy âm thầm trợn trắng mắt trong lòng.
Có người quen đi lên phía trước kéo Mạc Thiệu Khiêm ra, nhỏ tiếng nói bên tai: “Cậu Mạc, chuyện này là thật. Bên phía công an đã đưa ra báo cáo chứng minh tử vong rồi. Tài khoản của cô ấy cũng đã bị tiêu hủy rồi.”
Mạc Thiệu Khiêm ngây ra nhìn xung quanh.
Hầu như tất cả những người máu mặt trong giới kinh doanh, cậu ấm nhà giàu, công tử nhà quyền quý đều ở đây, dùng biểu cảm một lời khó nói hết nói cho anh biết, không có trò lừa bịp, cũng không có vở kịch nào hết.
Đồng Khiết thật sự đã ૮ɦếƭ rồi.
Anh bỗng nhiên lùi lại hai bước, sống lưng sụp xuống.
Trái tim như bị một con dao cùn lạnh lẽo cứa từng nhát một, cứa đến mức máu chảy đầm đìa.
Mạc Thiệu Khiêm không hiểu lắm, tại sao anh lại đau như vậy chứ.
Đau đến tận xương tủy, anh suýt tưởng rằng mình sắp ૮ɦếƭ đến nơi rồi.
Mạc Thiệu Khiêm cười lên, lộ ra biểu tình còn khó coi hơn cả khóc.
Anh méo mó hét lên một tiếng, đột nhiên đẩy Hứa Nguyệt ra, dưới ánh mắt kinh hãi của tất cả mọi người quét sạch tất cả di ảnh và trái cây trên bàn xuống.
“Đồng Khiết! Đồng Khiết, Đồng Khiết…”
Anh phá hoại linh đường từng chút, từng chút một với bộ dạng như phát điên vậy!
Mạc Thiệu Khiêm cuối cùng bị người ta cưỡng chế ngăn lại, tiêm thuốc an thần để anh chìm vào giấc ngủ.
Dù rằng không có tổn thất gì quá lớn, nhưng tang lễ của Đồng Khiết đúng là đã bị hủy hoại rồi. Lời đồn đại ở hiện trường lại càng không kìm được mà truyền ra ngoài nhanh như gió.
Hứa Nguyệt block anh luôn, tỏ ý sẽ không qua lại với anh cho đến ૮ɦếƭ.
Mạc Thiệu Khiêm tỉnh lại ở bệnh viện, khuôn mặt bố Mạc mẹ Mạc hiện ra trước mắt anh.
Mẹ Mạc lắc đầu nện lên giường, “Thiệu Khiêm, con khiến bố mẹ thất vọng quá rồi. Thân là người thừa kế của nhà họ Mạc, phát điên trước mặt nhiều công tử ca như vậy, đập phá linh đường của vợ cũ, rốt cuộc thì con nghĩ thế nào vậy hả!”
“Chuyện Đồng Khiết tự sát, tới bây giờ con vẫn không chịu thừa nhận sao? Lừa mình dối người thì có tác dụng gì chứ? Nếu như lúc đầu phản ứng lại sớm hơn chút, để tâm đ ến con bé nhiều hơn chút thì chuyện cũng đâu đến nước này.”
Mẹ Mạc nhìn Mạc Thiệu Khiêm trưởng thành.
Bà nhìn ra con trai mình ngoài miệng không nói nhưng trong lòng vô cùng để tâm đ ến cái ૮ɦếƭ của Đồng Khiết.
Lừa mình dối người nói cho cùng chỉ là một loại trốn tránh mà thôi.
Trốn tránh, vì không dám đối mặt, sợ bản thân không thể nào chấp nhận sự thật.
Nếu đã như vậy thì tại sao lúc đầu không đối tốt với Đồng Khiết như vậy?
“Mạc Thiệu Khiêm, bố nói cho con biết,” bố Mạc nghiêm khắc quở mắng nói: “bố mẹ chỉ thừa nhận một cô con dâu là Đồng Khiết! Những con chó con mèo khác thì đừng hòng bước qua được cửa nhà họ Mạc!”
“Trước kia Đồng Khiết đã trữ đông trứng của con bé ở bệnh viện, chúng ta có thể đi làm Thụ t trong ống nghiệm, không cần con đi bước nữa!”
“Con cứ ở vậy một mình đi, người vợ vừa lòng đẹp ý như Đồng Khiết, con đừng hòng tìm được người thứ hai!”
Bố Mạc đỡ mẹ Mạc vẫn nghẹn ngào, nức nở không thôi rời đi.
Mạc Thiệu Khiêm dựa vào giường bệnh, trong não trống rỗng.
Anh không biết bản thân làm sao nữa.
Vừa nghĩ tới người phụ nữ Đồng Khiết đó từ nay sẽ mãi mãi rời khỏi anh, anh liền…
Buồn bã. Nỗi buồn như kim châm vào tim, như duc khoét tận xương tủy cứ bủa vây lấy anh, trầm trọng đến mức sắp làm anh không hít thở được nữa.
Người phụ nữ đó đã chiếm đoạt thời gian 3 năm của anh. Bây giờ cô ૮ɦếƭ rồi mà vẫn còn có thể thao túng cảm xúc của anh sao?
Mạc Thiệu Khiêm thấy đau đầu, nhắm mắt dưỡng thần.
“Thiệu Khiêm? Anh không sao chứ?”
Ngoài cửa phòng bệnh truyền tới âm thanh ngọt ngào của Đồng Tinh Nguyệt.
Cô ta bước nhanh vào phòng, thần sắc lo lắng đưa tay ra cầm tay Mạc Thiệu Khiêm. “Em gọi cho anh mười mấy cuộc điện thoại mà anh đều không nghe. Lo anh xảy ra chuyện gì nên em vội vàng tới thăm anh luôn.”
Mạc Thiệu Khiêm vô thức nhíu mày, rút tay mình ra khỏi tay cô ta.
Đồng Khiết là người nhà họ Đồng mà tang lễ của cô lại không có lấy một người nhà họ Đồng xuất hiện.
Từ đó có thể thấy sự bạc bẽo của người nhà họ Đồng, không, Đồng Khiết là một ngoại lệ.
Trước giờ khi anh nhìn Đồng Tinh Nguyệt mắt đều mang theo ánh sáng, nhưng bây giờ lại không muốn có tiếp xúc với cô ta cho lắm.
Có lẽ đã quen ba năm nay giữ khoảng cách, cũng có lẽ là vì phát hiện sự hai mặt của cô ta rồi.
Đồng Khiết đã cứu mạng cô ta, cô ta vu tội cho Đồng Khiết, còn không đến tham gia tang lễ…
“Không, tôi không sao, chỉ là mệt quá thôi. Tôi cần nghỉ ngơi.”
Lời nói này là đang đuổi người.
Sắc mặt Đồng Tinh Nguyệt trở nên khó coi, nụ cười hiền lành thấu hiểu lòng người suýt nữa không giữ nổi nữa.
“Vậy, Thiệu Khiêm, mấy ngày nữa em lại tới tìm anh. Anh nghỉ ngơi dưỡng sức trước đi nhé.”
Kể từ sau khi ả tiện nhân Đồng Khiết đó ૮ɦếƭ, Mạc Thiệu Khiêm hết lần này đến lần khác từ chối cô ta! Trong lòng cô ta ôm mối thù hằn mà nghĩ, rồi lại nghiến răng ken két khi nghĩ tới Đồng Khiết.
Cô ta rất lo rằng tình cảm của người đàn ông chất lượng tốt như Mạc Thiệu Khiêm đối với cô ta sẽ thay đổi vì Đồng Khiết.
Dù sao thì Đồng Khiết cũng có cuộc hôn nhân ba năm với anh, xảy ra chuyện gì thì cũng không ai biết được…
Đồng Tinh Nguyệt thở sâu một hơi, đứng trên hành lang bệnh viện gọi một cuộc điện thoại.
“Alo, Ngôn Thuần, chẳng phải cậu muốn mua lại Tập đoàn Vân Việt hay sao? Cậu tới…”
Mạc Thiệu Khiêm ở trong phòng bệnh hai ngày với tinh thần sa sút.
Sau đó anh trở về ngôi nhà trước kia từng sống chung với Đồng Khiết.