Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/6AcyhL27Sz

119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Buổi thức dậy, Dương Lan Ngọc đã thấy mình đang nằm ở một nơi xa lạ, đầu vẫn nhức buốt. Cô nhìn quanh quan sát. Căn phòng rộng lớn, phòng trang trí toàn màu đỏ, trên nền có những cánh hoa hồng đỏ rực nằm rải rác. chắc chắn là phòng tân hôn rồi.
Dương Lan Ngọc nhớ lại chuyện hôm qua chỉ có thể cười khổ. Cô không hiểu sao bản thân lại có thể xúc động tới mức xốc nổi như thế. Có Trần Quang sẽ nghĩ rằng cô là kẻ mưu mô xảo trá đang gài bẫy anh, lợi dụng anh hay không? Cho nên đêm tân hôn anh không hề vào phòng. ra anh cũng không thèm nhìn mặt cô một cái đã rời đi rồi?
Dương Lan Ngọc đang nghĩ ngợi vẩn vơ thì có tiếng gõ vang lên. Cô cất giọng khàn khàn nói:
– Vào đi.
Một người phụ nữ có vẻ là người giúp việc nhẹ nhàng vào, cẩn thận hỏi:
– Cô chủ, cô ăn ở phòng hay là xuống phòng ăn ạ?
Dương Lan Ngọc thấy mặt của mình nhanh chóng nóng lên. Ngày đầu về vợ, dâu cô đã thức dậy trễ thế này, lại được “nhắc khéo” ngầm ý chê trách rằng “ ăn ở phòng ngủ” . Đúng là mất mặt quá. Dương Lan Ngọc, hắng giọng, cố gắng bình thản nói:
– Tôi sẽ xuống phòng ăn.
Người phụ nữ kia đầu, lùi ra khỏi . Dương Lan Ngọc gọi cô ta lại:
– Này, chị! Trần Quang đâu rồi?
– chủ đã đến ty từ sớm rồi ạ. chủ có căn dặn là cô chủ ăn xong thì nghỉ ngơi cho khỏe.
Dương Lan Ngọc đầu. lòng của cô thoáng thất vọng. Hôm qua Trần Quang đã chính miệng nói rằng sẽ không ngăn cản cô việc, thế hôm nay anh lại căn dặn cô “ nghỉ ngơi”. Mũi thoáng chua xót, Dương Lan Ngọc khịt mũi, hỏi tiếp:
– Vậy chủ của chị có cho phép tôi ra khỏi căn này không?
Người giúp việc ngẩn ra, vội vã trả lời:
– chủ đã nói là của cô chủ. Cô cũng là chủ của căn này. Cô đi đâu, , không ai được quyền ngăn cản.
Dương Lan Ngọc lại im lặng đầu. Cô đứng dậy, định xuống phòng ăn tìm thứ lót dạ rồi sẽ quay về cũ của mình thu xếp đồ đạc đến ty việc. Cô không để cho bản thân ấm ức . Trước kia cô nhường nhịn Đào Chí Nghĩa vì anh ta đã từng đưa tay giúp đỡ khi gia đình của cô gặp khó khăn; cô càng nhường nhịn anh ta càng lấn tới. Lần này, đối với Trần Quang ra tay tương trợ trên lễ đường khiến Dương Lan Ngọc cũng kích. cô sẽ không ép bản thân chịu ấm ức vì người khác .
Khi đứng dậy, Dương Lan Ngọc nhận ra cô đang mặc một đồ ngủ bằng tơ tằm đẹp. Vấn đề là Dương Lan Ngọc nhớ rõ cô không có đồ nào như thế. Hơn , tối qua lúc về , Dương Lan Ngọc căn bản không kịp mang theo đồ đạc , trên người của cô chỉ mặc váy cưới thôi. Vậy thì… Ai đã thay đồ cho cô vậy? Dương Lan Ngọc sửng sốt một lúc rồi ngẩng lên nhìn người giúp việc. Cô thấp thỏm hỏi:
– Là chị đã thay đồ giúp tôi sao?
Người giúp việc thành thật đầu. Dương Lan Ngọc thở phào, không hiểu sao lòng cô lại có chút tiếc nuối. Sau đó, Dương Lan Ngọc lại căng thẳng hỏi tiếp:
– là… đồ mới mua đúng không?
Hỏi xong, Dương Lan Ngọc càng thấy hồi hộp. Đồng thời cô cũng hối hận sao mình lại hỏi câu này. Nếu câu trả lời là đồ đã cũ, vốn là của một người phụ nữ khác thì chẳng cô sẽ nhục nhã buồn tủi sao? Thế người giúp việc đã lại một lần đầu tinh tế nhận ra thái độ không mấy vui vẻ của Dương Lan Ngọc. Cô ta nhẹ nhàng hỏi:
– Cô chủ thay đổi trang phục rồi mới ăn đúng không ạ?
Dương Lan Ngọc đầu. Người giúp việc bèn tới vài , mở một cánh gắn trên tường ra. Dương Lan Ngọc nhìn theo há hốc mồm sửng sốt.
cánh kia là một căn phòng rộng rãi chẳng kém căn phòng ngủ của cô ở cũ. Dọc theo hai phòng là những chiếc giá máng nhiều quần , phụ kiện. trái là đồ của nữ, là đồ của nam. Dương Lan Ngọc vào, thấy thật là hoành tráng, một dãy quần này cho cô mặc đến ba năm cũng chưa chắc mặc hết được, lại toàn là đồ hiệu.
Thế Dương Lan Ngọc vẫn không dám mừng vội. Cô nhăn mày, không khỏi suy nghĩ, liệu có quần chuẩn bị cho Mai Thư Hương? Dù sao cũng cô cũng chỉ là người thay thế. người giúp việc đang đứng cạnh đó đã một lần hiểu ý lên tiếng:
– Đêm qua chủ đã mua một hàng quần ở con phố đối diện bảo họ chọn tất trang phục theo số đo của cô chủ đến. Tất đều để rồi ạ. Cô chủ xem qua, nếu cần thêm thì cứ bảo với chúng tôi, chúng tôi sẽ nhanh chóng thực hiện theo yêu cầu của cô.
Dương Lan Ngọc ngẩn ra. Tất trang phục này đều do Trần Quang chuẩn bị cho cô sao? lòng Dương Lan Ngọc bỗng nhiên ấm áp. Cô nhẹ giọng nói ơn với người giúp việc bắt đầu xem xét số trang phục kia. Hôm nay Dương Lan Ngọc đến ty để giải quyết việc, không thể ăn mặc quá cầu kỳ hay quá đơn giản. Thế nên cô quyết định chọn một đồ sở với sơ mi màu vàng chanh cùng quần tây đen ôm sát, ngoài lại khoác thêm một chiếc vest nữ màu lam được cắt may tinh tế.