Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/3VcDXCRvwO

302

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 3. Anh Phải Đền Cho Tôi Một Người Chồng Xứng Đáng.

Nhìn bộ dáng của Trần Quang Khuê như , không hiểu Dương Lan Ngọc lại cau mày, lòng của cô bỗng dấy lên ngọn lửa tức giận vô cùng dữ dội.

Trần Quang Khuê tài giỏi như , đẹp trai như , bấy lâu nay anh vốn là mộng của hầu hết các cô cái thành phố V. Dương Lan Ngọc cũng không ngoại lệ. 

còn đang tuổi mới lớn, Dương Lan Ngọc vốn đã vô cùng ngưỡng mộ Trần Quang Khuê, thậm khoảng thời gian khá lâu cô còn mơ mộng sẽ được gặp gỡ tỏ với anh.

Mộng tưởng đó của Dương Lan Ngọc suýt nữa là đã trở thành hiện thực, nếu như trước hôm tổ chức buổi tiệc xã giao với các công ty thành phố bố mẹ của cô không gặp sự cố dẫn đến t.a.i n.ạ.n mất tích thì hôm nay chưa chắc ai sẽ là cô của Trần Quang Khuê đâu.

Tuy nhiên, sau không còn bố mẹ bên cạnh để cưng chìu, bảo bọc nữa thì Dương Lan Ngọc cũng không còn mơ mộng hão huyền. Cô tự nhìn lại bản thân, thấy không còn xứng đáng với Trần Quang Khuê, không còn tự tin sẽ được lọt của anh, nên đã xếp tấm chân thiếu nữ lại giấu góc tâm hồn. 

Sau đó nữa, vì động trước sự theo đuổi của Đào Nghĩa giao hợp tác bấy lâu giữa công ty của nhà họ Bạch nhà họ Đào nên Dương Lan Ngọc cũng chấp nhận lời cầu của Đào Nghĩa. đó, Dương Lan Ngọc đã hoàn toàn không còn tơ tưởng gì đến Trần Quang Khuê nữa. Thậm , sau biết được Trần Quang Khuê Mai Thư Hương yêu nhau, anh còn cầu trước đám đông, Dương Lan Ngọc thậm còn thấy mừng thay cô gái may mắn kia.

Ấy lúc này đây, Dương Lan Ngọc lại phải tận chứng kiến Trần Quang Khuê của anh rũ ngay trước lễ. Quá đáng hơn nữa là cô gái kia còn để lại thư, chọc thẳng niềm đau của Trần Quang Khuê chính là đôi chân thương tật đang có nguy cơ sẽ trở thành tàn tật vĩnh viễn. Cô còn tỏ ra tin tưởng rằng Trần Quang Khuê sẽ tìm được vợ tốt hơn, xứng đáng hơn so với cô

Dương Lan Ngọc càng nghĩ càng tức giận, lại càng thêm áy náy. Bởi vì, quan trọng nhất là, kẻ đã dụ dỗ cô của Trần Quang Khuê trốn trước lễ như lại chính là gã đàn ông Dương Lan Ngọc suýt lấy làm chồng.

Xét từ nỗi áy náy vì đã có dính dáng tới kẻ phá hoại hạnh phúc của Trần Quang Khuê, cũng xuất phát từ nỗi đau đồng của cùng kẻ sắp kết phản bội, Dương Lan Ngọc hùng dũng tiến tới trước của Trần Quang Khuê, nghiêm nghị cất tiếng:

– Này anh, cô của anh trốn theo đàn ông khác rồi đúng không?

Chú Thành cảnh giác nhìn cô gái đột ngột xuất hiện trước của mình. Cô gái này trông rất xinh đẹp, nhưng cách ăn nói lại đ.â.m thẳng thể diện của khác như , không biết là đang có ý đồ gì.

Trần Quang Khuê cũng khá ngạc nhiên. Cô gái trước anh tuy đang nói lời khá khó nghe, nhưng phong thái của cô lại không hề tỏ ra khinh thường hay chế nhạo anh. Ngược lại, không hiểu , Trần Quang Khuê có thể nhận ra được lời nói của cô có sự quan tâm dành anh, thậm là còn có chút… tủi thân?

Dương Lan Ngọc đúng là đang tủi thân. Nghĩ tới cảnh của bản thân hiện tại, nghĩ tới bố mẹ đã không còn, nước của Dương Lan Ngọc rưng rưng. Cô sụt sịt nói như đang mách lại với thân về nỗi ấm ức của mình:

– Chú rể của tôi cũng đi theo ả nhân của hắn rồi.

– …

Trần Quang Khuê im lặng quan sát Dương Lan Ngọc. Anh biết cô gái này không chỉ đơn giản là đến kể lể tâm sự như . Quả nhiên, Dương Lan Ngọc khịt mũi vài cái rồi giơ chiếc điện thoại đang cầm tay ra trước Trần Quang Khuê, tức giận nói:

– Con ả đê tiện đi quyến rũ chồng sắp cưới của tôi chính là cô hụt của anh đấy! Anh không thấy phải chịu trách nhiệm gì với tôi ?

– Nè cô, của tôi cũng đang phản bội đấy. Cô lại còn bắt của tôi chịu trách nhiệm với cô là ? Cô có lương tâm không ?

Chú Thành bực tức gắt lên. Ông đứng bật dậy, bước tới chắn trước Trần Quang Khuê, bộ dáng như sẵn sàng liều mạng với kẻ đã x.úc p.hạ.m của mình. Trần Quang Khuê động trước sự tận tâm trung thành của chú Thành, anh nhẹ nhàng lên tiếng:

– Chú Thành, cứ để cô ấy nói xem .

Chú Thành hậm hực nhưng vẫn bước tránh sang bên. Trần Quang Khuê ngước lên nhìn thẳng Dương Lan Ngọc, giọng vẫn rất nhẹ nhàng:

– Cô nói thử xem, cô tôi phải chịu trách nhiệm với cô như nào?

Dương Lan Ngọc chớp , lảng tránh ánh nhìn của Trần Quang Khuê. Cô hất lên, ra vẻ kiêu ngạo, ngang ngược lên tiếng:

– Cô hụt của anh đã cướp đi chú rể của tôi. thì… Anh phải đền tôi chồng xứng đáng.

Chú Thành bĩu môi, xen :

– Cô gái, ý của cô là kết với của tôi? Cô cũng thật biết cách thừa nước đục thả câu đấy!

Mấy câu của chú Thành làm Dương Lan Ngọc nóng bừng cả . Hành động của cô nãy đúng là quá bạo dạn quá dễ khiến nghi ngờ. Dương Lan Ngọc hắng giọng, ngượng ngùng đáp lại:

– Tôi… tôi nói đó. Anh không chịu trách nhiệm với tôi thì thôi. Tôi… tôi đi đây.

Dương Lan Ngọc lúng túng quay đi, rất không có phong độ chạy. Trần Quang Khuê lại đột nhiên lên tiếng:

– Đứng lại!

Giọng của Trần Quang Khuê vẫn nhỏ nhẹ nhưng nghiêm nghị, Dương Lan Ngọc lại không bước thêm dù chỉ bước. Trần Quang Khuê dịu dàng nói tiếp:

– Cô gái nhỏ, nói hôm nay em cũng rơi giống như tôi ?

Tùy chỉnh
Danh sách chương