Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/9UtQfmKs4i

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 4. Ai Dám Khinh Thường Anh?

Ngữ điệu của Trần Quang Khuê không lại khiến Dương Lan Ngọc mủi lòng. Cô chớp chớp mi, cố nén những giọt nước mắt đang muốn tràn ra, cố gắng ra vẻ cứng cỏi cao :

– Không hề nhé! Tên đó có đủ tư cách bỏ rơi tôi? Là do tôi phát hiện hắn ngoại tình nên tôi muốn đổi chú thôi. Nhưng bây giờ anh không muốn … tôi đi tìm người khác!

Dương Lan Ngọc hít mũi một cái, hạ quyết tâm phải đi ngay.

Lúc nếu cô chạy ra ngoài, phố xá đông đúc thế có lẽ cô vẫn có thể chọn được một anh chàng nào đó thay thế vị trí chủ trong tiệc cưới của mình hôm nay.

Trần Quang Khuê nhìn bóng lưng mảnh và đôi vai nõn nà của cô gái đang mặc váy cô mặt, bỗng nhiên anh có cảm giác tim đập hẫng đi một nhịp.

Lại nghĩ tới việc cô gái sắp chọn bừa một gã đàn ông nào khác làm chú sóng vai cùng cô trên lễ đường, Trần Quang Khuê vừa khó chịu lại vừa đau lòng.

Việc bản thân vứt bỏ, Trần Quang Khuê không quá ngạc nhiên, cũng không mấy buồn giận. Bởi vì, anh có nguy cơ trở kẻ tàn phế là chuyện không phải cô gái nào cũng có thể chấp nhận được. Thậm chí, Thư bỏ đi ngay lễ thế lại khiến Trần Quang Khuê cảm thấy nhẹ nhõm một cách khó .

Nhưng cô gái đang đứng mặt anh không phải chịu sự phản bội và ruồng rẫy phũ phàng thế. Trần Quang Khuê cảm thấy, cô gái xứng phải được yêu thương, chiều chuộng.

Nếu gã đàn ông kiếp kia không có mắt bỏ qua một cô tốt thế, Trần Quang Khuê không ngại sẽ thay vị trí chú kia.

Tuy nhiên, vết sẹo vừa Thư rạch lòng vẫn chưa lành hẳn, Trần Quang Khuê lại có chút e ngại, sợ rằng việc bản thân tàn phế có thể sẽ khiến cô gái liên lụy. Anh thở dài, cất buồn buồn:

– Có phải cô cũng khinh thường tôi là kẻ tàn phế nên không xứng làm chú của cô không?

Dương Lan Ngọc khựng lại, quay ngoắt về phía sau, đối diện với Trần Quang Khuê. Đôi mắt đẹp của cô trợn lên, trừng Trần Quang Khuê một cái. Rồi cô cất dằn dỗi đầy ấm ức:

– Rõ ràng là anh chê tôi không xứng với anh , bây giờ anh lại nói vậy là ? Ai dám khinh thường anh?

Trần Quang Khuê mỉm , nhẹ nhàng ướm lời:

– Nói thế có nghĩa là cô không chê tôi? Vậy cô muốn chọn tôi làm chú cùng cô lễ đường nữa không?

– Muốn chứ! – Dương Lan Ngọc gật đầu giã tỏi, nhưng rồi cô lại ngập ngừng. – Nhưng … anh không sợ tôi thừa nước đục thả câu à? Ngộ nhỡ tôi là kẻ xấu, là lừa đảo, muốn gạt tình gạt tiền anh ?

Trần Quang Khuê bật . Chú không nhịn được cũng phì . Xem ra bộ dáng dịu dàng của Trần Quang Khuê khiến cô gái nhỏ nhầm rằng anh rất hiền từ, rất nhu nhược. Nếu Trần Quang Khuê dễ lừa đến thế anh làm có thể làm chủ được cả một tập đoàn lớn đi hết công đến công khác chỉ trong thời gian ngắn vậy được?

Trần Quang Khuê chỉ dịu dàng với những người anh quý mến thôi, với những kẻ gian trá, Trần Quang Khuê hoàn toàn có thể triệt hạ chỉ trong vài động tác.

Nụ của Trần Quang Khuê làm Dương Lan Ngọc ngẩn ngơ một lúc. Anh đúng là quá đẹp trai, lại vô cùng ấm áp. Dương Lan Ngọc không tại Thư lại có thể nhẫn tâm vứt bỏ anh ngay lễ thế. Nếu cô ta không muốn kết với Trần Quang Khuê cô ta có thể từ chối lời cầu của anh

Với sự biết của Dương Lan Ngọc về Trần Quang Khuê, cô tin tưởng anh đủ phong độ không thèm ép một cô gái không muốn làm cô của mình. Rõ ràng Thư nhận lời cầu của Trần Quang Khuê, thậm chí cùng anh đi thử áo cưới, chụp ảnh cưới,… rồi khi bước lễ đường, cô ta là bỏ rơi anh chạy theo gã đàn ông kiếp Đào Chí Nghĩa vốn thua xa Trần Quang Khuê về tất cả mọi mặt.

Dương Lan Ngọc nghiến răng nghiến lợi.

Thư đúng là đồ ngu ngốc đến giận.

Bộ dáng của Dương Lan Ngọc lọt mắt của Trần Quang Khuê trông vừa buồn vừa yêu. Anh đẩy chiếc xe lăn đến gần bên Dương Lan Ngọc, thấp thầm nhưng rất nghiêm trang:

– Bọn bỏ rơi ta. Bây giờ ta hãy chứng minh thấy, sai lầm rồi. Không có bọn , ta vẫn có thể sống tốt, không đúng, phải nói là không có bọn ta mới có cơ hội đến với nhau và càng hạnh phúc vui vẻ hơn. Em có đồng ý làm cô của anh không?

Những lời của Trần Quang Khuê giúp Dương Lan Ngọc bừng tỉnh. Đúng vậy. Căm giận những kẻ kiếp chẳng có lợi ích gì. Lũ kiếp không xứng nhận được sự quan tâm của cô. Bây giờ cô phải sống thật tốt, thật vui vẻ, thật hạnh phúc, mặc kệ sự kiếp của lũ ghét kia.

Nghĩ xong, Dương Lan Ngọc bước tới, nắm lấy tay cầm của chiếc xe lăn, kiên định đáp lời Trần Quang Khuê:

– Em sẽ làm một cô thật tốt, anh không mất mặt với bất cứ ai.

Trần Quang Khuê mỉm , quay sang nhìn chú , nghiêm nói:

– Chú báo lại ngay với nhà hàng, có ba mươi phút chuẩn lại mọi thứ.

– Dạ, cậu chủ.

Chú đáp lại ngắn gọn rồi nhanh chóng lui ra, đi phòng làm việc của giám đốc nhà hàng Gardens.

Tùy chỉnh
Danh sách chương