Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/9zphGkqkO8

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 2. Cô Phải Vứt “Cặp Sừng” Này

Không thể trách Dương Lan Ngọc khi cô thấy kinh ngạc đến . Chồng sắp cưới của cô có quen biết với Thư đến mức thốt ra những lời ngay đường của cả vậy?

Hơn nữa, sao anh ta lại nói Trần Quang Khuê là “tên tàn phế”?

Không chỉ vậy, Thư lại còn tỏ ra đồng tình với cách nói của mà đưa đôi mắt rưng rưng ngấn lệ nhìn anh ta với dáng vẻ đáng thương. cũng nhìn lại Thư bằng ánh mắt thâm tình đắm đuối.

Dương Lan Ngọc tức tới cười ra tiếng. Chú rể của cô cô dâu của Trần Quang Khuê lại mặt cô đường đám cưới mà mắt mày lại với nhau . Họ cho rằng Dương Lan Ngọc cô không nhận ra được hay sao?

Cơn giận bùng lên trong lòng của Dương Lan Ngọc, nhưng cô lại chưa muốn làm lớn chuyện vào lúc . Nếu đối phương là một người , hẳn là Dương Lan Ngọc đã sút văng cả kẻ thâm tình đa tình kia ra ngoài hủy bỏ hôn ngay lập tức. Nhưng người đàn bà kia lại là cô dâu của Trần Quang Khuê. Đó là người mà Trần Quang Khuê đã liều mạng để che chở khi gặp tai nạn, tới mức đôi chân của anh thương tật kẻ chế nhạo là “kẻ tàn phế”.

Dương Lan Ngọc không làm bừa. Cô sợ sẽ làm Trần Quang Khuê tổn thương nặng nề. Cho dù có muốn trừng trị đôi đáng ghét mặt, Dương Lan Ngọc vẫn đủ lí trí để nhắc nhở bản thân biết chờ thời cơ thích hợp. Ít nhất, cô có bước chuẩn tâm lý cho Trần Quang Khuê đã.

Hít sâu một hơi, đè nén cơn giận xuống, Dương Lan Ngọc cất tiếng cắt ngang màn đắm đuối trong ánh mắt của đôi kia:

– Tôi sẽ vào thay bộ váy . người tốt nhất là quay trở lại cho đúng vị trí của mình .

Dương Lan Ngọc nhanh chóng vào phòng chờ của sảnh Magnolia gọi điện bảo trợ lý của mình âm thầm quan sát .

Cô muốn cho bản thân mình thời gian để bình tĩnh lại, cũng là cho đôi ngoài kia cơ hội để sửa sai. Cho dù bọn họ đã từng có tình với nhau, Dương Lan Ngọc thấy cô có thể thông được.

Bởi vì ra Dương Lan Ngọc cũng không hề yêu .

Dương Lan Ngọc biết rất rõ, trái tim của cô đã dành cho một chàng trai . nên Dương Lan Ngọc không muốn làm khó chồng sắp cưới. Chỉ cần đừng làm ra chuyện gì quá đáng Dương Lan Ngọc có thể chín bỏ làm mười, bao dung cho anh ta.

Tuy nhiên, rời của Dương Lan Ngọc thỏa hiệp chấp nhận thay bộ váy của cô đã khiến cho đôi kia thấy Dương Lan Ngọc là một quả hồng mềm, muốn nắn bóp cũng được.

Vậy nên khi cô dâu Dương Lan Ngọc ngồi thẫn thờ trên ghế nệm êm ái tại phòng chờ của sảnh Magnolia nhận được tin nhắn của trợ lý.

 Dương Lan Ngọc siết chặt chiếc điện thoại đến mức bàn tay trắng bệch. Trong chiếc điện thoại ấy là những hình ảnh vô cùng thân mật của một đôi , người đàn ông trong hình chính là người lẽ ra làm chú rể trong ngày hôm nay: . Nhưng cô gái mà anh ta hôn thắm thiết kia lại không là cô dâu Dương Lan Ngọc mà lại là Thư , người lẽ ra là cô dâu của Trần Quang Khuê ở sảnh White Lotus.

Trong hình ảnh được gửi đến cho Dương Lan Ngọc, đôi kia vẫn còn mặc phục của cô dâu chú rể nhưng lại ôm hôn nhau thắm thiết ở một bụi rậm đó, vừa lén lút vừa phấn khích.

Dương Lan Ngọc hít sâu rồi lại hít sâu mấy lần vẫn không thể bình tĩnh lại được những khiêu khích kia. Cô đã muốn nhẫn nhịn, nhưng kẻ kia lại dùng nhẫn nhịn kia mà muốn leo lên đầu của cô mà trồng cỏ.

Dương Lan Ngọc nhếch mép cười. cho rằng Dương Lan Ngọc cô không kết hôn với anh ta không được đúng không?

Dương Lan Ngọc cầm chiếc điện thoại, ngẫm nghĩ một chút rồi đứng phắt dậy, xăm xăm bước ra ngoài, tiến thẳng tới sảnh White Lotus.

Cô không muốn nhẫn nhịn nữa.

vứt cặp sừng .

Nhân tiện, Dương Lan Ngọc còn muốn cảnh tỉnh Trần Quang Khuê, để anh không lún sâu vào tình dành cho ả đàn bà Thư kia.

Những người phục vụ đứng quanh đó, trông thấy cô dâu một hơi ra khỏi cửa, giật mình muốn ngăn lại. Nhưng Dương Lan Ngọc đã trừng mắt đầy tức giận khiến bọn họ không cản trở cô nữa. Dù sao đây cũng là hôn của Dương Lan Ngọc, bọn họ đâu có quyền can thiệp vào quyết định của cô dâu.

Dương Lan Ngọc đến gần tới cổng chào của sảnh White Lotus ngừng lại. mắt cô, một người đàn ông mặc phục chú rể ngồi ủ rũ trên xe lăn, chính là Tổng giám đốc lừng lẫy cả nước: Trần Quang Khuê.

Lúc , Trần Quang Khuê siết c.h.ặ.t t.a.y cầm của xe lăn, trầm giọng nói với người đàn ông đứng tuổi lo lắng ngồi xổm bên cạnh:

– Chú Thành, chú đọc lại bức thư đó cho cháu nghe một lần nữa. Đọc chậm thôi, rõ ràng giúp cháu!

Người đàn ông được gọi là “chú Thành” kia thoáng ngập ngừng. Nhưng ông nhìn ra được ý của Trần Quang Khuê đã quyết nên không chần chừ. Chú Thành mở tờ giấy đã mình nắm cho nhăn nhúm ra, trừng mắt nghiến răng mà đọc chậm từng chữ:

“Anh Quang Khuê, em biết mình bỏ vào lúc có lỗi với anh. Nhưng mà em không thể bỏ mặc tình yêu của mình được. Em không muốn sau hối tiếc vì đã bỏ lỡ cơ hội đến với tình yêu hạnh phúc đích thực của mình. Anh tài giỏi , xuất sắc , dù chân của anh không thể lại được nữa chắc chắn anh sẽ sớm tìm được một cô gái , so với em càng xứng đáng để làm vợ của anh hơn. Anh đừng giận em nhé. Ký tên: Thư .”

Chú Thành đã đọc xong bức thư rồi mà Trần Quang Khuê vẫn còn ngồi yên, mắt nhìn chằm chằm xuống đôi chân thon dài nhưng bất động trên xe lăn của mình.

Tùy chỉnh
Danh sách chương