Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/60HumWEo8w
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
tôi im bặt, biết âm thầm hối hận. Sớm biết vậy, tôi đã không quán bar. Đây là thứ hai tôi mất mặt trước anh.
lẽ tôi im lặng lâu, Hứa cúi xuống gần hơn, hỏi khẽ:“Sợ à?”
Anh gần, gần mức tôi thể ngửi thấy mùi thuốc lá nhàn nhạt trên anh. Tim tôi đập loạn .
Tôi tự trách mình chẳng gì, vội vàng tránh mắt anh, cứng miệng :“Không sợ. Một đám đàn ông không gì, tôi đâu dễ sợ .”
Tôi không ngẩng , cảm nhận được mắt anh vẫn dừng trên tôi.
Đột nhiên anh bật cười. Tôi không kiềm chế được, hỏi:“Anh cười gì?”
Lúc đó, tôi chạm phải mắt sâu thẳm của anh. Đôi mắt ấy hơi cong , mang theo chút trêu chọc:“Không gì, là thấy em để tóc thẳng trông đẹp hơn.”
6
tôi được Hứa đưa . tôi thấy mọi chuyện ở quán bar đã làm phiền anh đủ , không anh lại nhớ tôi.
Khi anh đề nghị đưa tôi , tôi lập tức lắc từ chối:“Không cần đâu, anh… chú Hứa không cần phiền vậy.”
Tôi khó khăn hai chữ “chú Hứa,” lòng bàn tay gần như ướt đẫm vì căng thẳng.
Anh sững lại, sau đó bật cười:“Chú Hứa à?”
Hứa cúi tôi, tôi cúi gằm mặt xuống. Không phải anh vừa bảo phải gọi tôi là “cháu gái” sao?
mắt anh vẫn dừng trên tôi, tim tôi như sắp nhảy khỏi lồng ngực.
Đường phố đông đúc, cộ lướt qua từng chiếc, tôi không biết gì, bèn âm thầm đếm .
Không khí trầm mặc của anh mang áp lực lớn, khiến cả đám bạn của tôi đứng sau không dám gì.
Đột nhiên, anh bật cười, giọng ngắn ngủi sang sảng:“Được , chú Hứa đưa cháu .”
Tôi định từ chối tiếp, anh như đọc được suy của tôi, giữ cổ tôi, dẫn tôi phía ghế phụ:“Đừng ngợi lung tung, tiện đường .”
Tôi muốn lung tung lắm, anh vậy tôi biết làm gì.
Bạn tôi vội vàng leo . Tôi ngồi ghế phụ, không nhịn được lén anh. Trời ạ, khuôn mặt này sự đẹp.
là góc nghiêng mà làm tôi rung động. Đây là ghế phụ của anh, chắc là một vị trí khá đặc biệt nhỉ?
đây, khóe miệng tôi không kìm được khẽ nhếch .
dừng trước cổng , tôi mới nhận con đường vốn xa như vậy mà hôm nay lại ngắn .
Tôi tiếc nuối, ước gì thời gian trôi chậm lại một chút. Không biết sau gặp anh là khi nào.
Khi vừa mở cửa xuống , tôi không kìm được ngoảnh anh. Không ngờ, anh quay lại tôi.
mắt chạm nhau, tôi giật mình như bị bỏng, vội dời mắt. Anh khẽ cười:“ chuyện gì sao?”
Tôi do dự một lúc, cuối cùng nhỏ giọng :“Cháu tên là Hà Đường Điềm.”
Tôi ngẩng phản ứng của anh, phát hiện mắt anh vẫn đầy ý cười. Sợ anh hiểu nhầm, tôi vội giải thích:“Sợ là chú tôi chưa kịp với anh tên tôi .”
Hứa chống một tay vô lăng, dáng vẻ lười biếng:“Ừ, tôi biết .”
Tôi anh thêm chút nữa, :“ nữa, cảm ơn chú Hứa.”
Anh trả lời với vẻ thờ ơ:
“Không cần cảm ơn, tiện tay mà.”
7
Từ đó sau, tôi sự không gặp lại Hứa nữa.
Tôi và anh vốn không thuộc cùng một giới, chẳng cơ hội nào để chạm mặt.
lẽ đây là tiên tôi thầm thích một , mà lại là một đối với tôi xa vời .
Tôi không kìm được mà tìm hiểu thêm anh. Anh sự rất xuất sắc, ngoài việc là đối tác của chú út, anh là sư huynh của tôi.
Một nhân vật huyền thoại của ngành Tài chính A Đại.
Thú , tôi thích gọi anh là “sư huynh” hơn, vì như tôi cảm thấy khoảng giữa tôi không xa. lẽ anh không phải mà tôi không thể với tới.
Rõ ràng tôi gặp nhau hai , rõ ràng cả hai tôi đều thảm hại như , tôi vẫn không kìm được mà hồi tưởng lại những khoảnh khắc đó.