Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/2qKMotqwOz

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 2

4.

Cuối cùng, tôi vẫn đến buổi tiệc.

Đoạn Mục Tuyết rụt rè đi bên cạnh Trình Việt, thấy tôi thì vội vàng chào hỏi:

“Chị Hạ, ngại quá… lại phải làm phiền chị rồi.”

“Phiền gì chứ?”

Còn chưa kịp để tôi mở miệng, Trình Việt đã lạnh mặt cắt lời:

“Đây vốn dĩ là công việc của cô ta.”

Có lẽ sau khi mọi thứ đã rạn nứt, anh cũng chẳng buồn giữ thể diện nữa.

Thái độ rõ ràng gay gắt hơn hẳn.

Tôi không nói gì, vẫn như mọi khi, yên lặng đi theo sau Trình Việt.

Chỉ là, khi ánh mắt vô tình lướt qua sợi dây chuyền quen thuộc đang nằm ngay cổ Đoạn Mục Tuyết, tôi khẽ sững lại một thoáng.

Sợi dây chuyền đó… tôi từng thấy rồi.

Hôm ấy, Trình Việt đặt làm riêng, là Lý Thư đi lấy về.

Cậu ấy là người không biết giữ mồm giữ miệng, vừa nhận được đã hào hứng kể tôi nghe rằng Trình Việt lén chuẩn bị quà sinh nhật cho tôi.

Tôi không nói gì, nhưng cả ngày hôm đó, tâm trạng đều phơi phới.

Cho đến khi tan làm, tôi nhìn thấy chiếc hộp xuất hiện ngay trên bàn của Đoạn Mục Tuyết.

Và cho đến hết ngày hôm ấy, Trình Việt vẫn không nhớ ra sinh nhật của tôi.

“Cô đang nhìn gì vậy?”

Giọng nói lạnh nhạt kéo tôi trở về thực tại.

Tôi lắc đầu theo phản xạ:

“Không có gì.”

Nhưng Trình Việt lại nhìn theo ánh mắt tôi,

ánh mắt vô tình lướt qua vùng cổ trống trơn không đeo gì của tôi, hàng mày khẽ nhíu lại theo bản năng.

Anh không nói thêm lời nào.

Ngay trước khi bước vào sảnh tiệc,

Trình Việt đột nhiên dừng lại.

Cơ thể anh vô thức nghiêng về phía tôi,

nhưng gương mặt vẫn lạnh như thường, mắt nhìn thẳng, giọng điệu cứng nhắc:

“Tôi sẽ tặng em cái tốt hơn.”

Anh tưởng tôi để tâm đến sợi dây chuyền đó sao?

Tôi hơi sững người, nhưng vẫn giữ nguyên nụ cười lịch sự trên môi:

“Không cần tổng giám đốc Trình phải tốn kém như vậy.”

Trình Việt nghiêng đầu nhìn tôi,

trong đáy mắt đen kịt kia cuộn lên thứ cảm xúc âm u khó đoán.

Một lúc lâu sau, anh mới lạnh lùng ném lại một câu:

“Tùy em.”

5.

Sự xuất hiện của Đoạn Mục Tuyết bên cạnh Trình Việt thu hút không ít ánh nhìn.

Đặc biệt là khi Trình Việt mấy lần đưa tay chắn rượu giúp cô ấy.

“Cô ấy tửu lượng không tốt, sợ uống say sẽ vô tình thất lễ.”

Anh nói ngắn gọn, dứt khoát.

Nhưng bất kỳ ai cũng nghe ra được sự che chở trong giọng điệu đó.

Thế là những ánh mắt vừa khó hiểu, vừa mang chút thương hại liền đồng loạt đổ dồn về phía tôi.

Toàn là người lăn lộn trên thương trường,

ai mà chẳng nhìn ra tình ý của tôi dành cho Trình Việt?

Vậy mà trước đây, dù tôi có uống đến mức đau cả dạ dày,

cũng chưa từng thấy anh chủ động chắn giúp lấy một ly.

Bởi vì, trong mắt anh, đó là công việc của tôi.

Tôi cúi nhẹ đầu, không biểu lộ gì,

giả vờ không để tâm đến những ánh mắt ấy.

Bình thản tiếp tục nói nhỏ với Đoạn Mục Tuyết,

giới thiệu thân phận của những người có mặt cùng một vài điều cần lưu ý.

Vì thiếu người thay mình chắn rượu, lần này Trình Việt uống khá nhiều.

Làn da trắng của anh bắt đầu ửng hồng vì men say.

Đoạn Mục Tuyết nhìn mà có phần sốt ruột.

Trước khi một nhóm khách mới bước tới,

cô ấy liếc nhanh về phía tôi, ánh mắt mang theo sự lưỡng lự.

Rồi cô khẽ kéo tay áo Trình Việt, nhẹ giọng nói:

“Tôi có thể uống giúp tổng giám đốc.”

“Cô xen vào làm gì?”

Trình Việt cau mày, tỏ rõ vẻ không hài lòng.

Anh đưa tay xoa thái dương, vẻ mặt khó chịu.

Bỗng anh bật ra một tiếng cười mỉa, ánh mắt dừng lại trên người tôi, khóe môi nhếch lên:

“Không phải vẫn còn một người đấy à?”

Bàn tay buông thõng bên người tôi bất giác siết lại.

Tôi hít sâu một hơi, gượng cười rồi nhẹ giọng từ chối:

“Xin lỗi tổng giám đốc Trình, dạo này tôi đang uống thuốc Đông y, không tiện uống rượu.”

Lời vừa dứt, sắc mặt Trình Việt lập tức trầm xuống.

Chiếc ly trên tay anh đặt xuống bàn, không mạnh cũng chẳng nhẹ,

nhưng tiếng va chạm vang lên giòn tan, không ai có thể làm ngơ.

“Hạ Kiều.”

Có lẽ là men rượu bốc lên.

Cũng có thể là do sự từ chối lặp đi lặp lại của tôi cuối cùng đã chọc giận anh đến giới hạn.

Trình Việt ngước mắt nhìn tôi, ánh mắt lạnh đến thấu xương.

Anh gần như nhìn xuống tôi từ trên cao, từng chữ từng chữ ném ra như dao:

“Em đừng quên, tôi vẫn chưa đồng ý cho em nghỉ việc.

Hay là… em muốn vi phạm hợp đồng để ra đi?”

Hai chữ “vi phạm” rơi xuống như tiếng sấm.

Đầu tôi choáng váng, tim thắt lại.

Nhưng rồi… lại giống như mọi thứ đã rõ ràng.

Tôi bật cười, rất khẽ, như gió lướt qua:

“Vậy ra, tổng giám đốc Trình cuối cùng cũng định dùng đến bản hợp đồng đó rồi sao?”

Trình Việt mím môi, không đáp.

Ánh mắt đen sẫm như mực sâu, khóa chặt lấy tôi không rời.

6.

Gọi là hợp đồng,

chi bằng nói thẳng ra là khế ước bán thân thì đúng hơn.

Khi Trình Việt vẫn còn là cậu ấm chưa hiểu chuyện,

cha anh đã hy vọng tôi có thể ở bên cạnh anh, toàn tâm toàn ý hỗ trợ.

Bởi vì mẹ của Trình Việt từng ra mặt giúp mẹ tôi ly hôn với gã đàn ông khốn nạn đó.

Còn tôi cũng nhờ có sự trợ giúp từ nhà họ Trình mới có thể hoàn tất việc học hành.

Vì vậy, tôi chỉ do dự trong chốc lát, rồi gật đầu ký hợp đồng.

Cam kết ở lại Hãn Hải làm việc sáu năm.

Trình Việt biết đến bản hợp đồng này.

Thời điểm ấy, anh vẫn còn xem tôi là “đối thủ tưởng tượng”,

tính tình nóng nảy, chẳng có chút điềm đạm như bây giờ.

Ngay sau khi biết chuyện, anh liền hùng hổ tìm đến ông Trình, nhất quyết đòi hủy hợp đồng.

“Tự con làm được, không cần con nhỏ đáng ghét đó giúp gì hết!”

Cậu thiếu niên nhuộm tóc đỏ, giọng điệu ngang ngược, trừng mắt nhìn tôi:

“Lúc bình thường thì khôn lắm mà, đến chuyện ký hợp đồng lại ngốc vậy?

Cô đã đọc kỹ chưa đó?!”

Tôi đã đọc rồi.

Bản hợp đồng ấy, mức thù lao đưa ra cao đến choáng váng.

Nhưng chỉ cần vi phạm, không những thân bại danh liệt, mà còn phải bồi thường một khoản tiền khổng lồ.

Trình Việt quay lưng lại, đứng đối diện với cha mình,

vẻ mặt như thể đang tức giận với chính bản thân – đầy thất vọng và bất lực.

Tôi nhìn anh, suýt nữa thì bật cười.

Nhưng cũng lờ mờ nhận ra, có lẽ người này… không ghét tôi đến mức tôi từng nghĩ.

“Chỉ cần không vi phạm hợp đồng là được chứ gì?”

“Cô…”

Trình Việt bị tôi nói nghẹn họng, không phản bác được, đành giận dữ buông lời đe dọa:

“Đến lúc hối hận muốn rút lui cũng chẳng còn chỗ nào để khóc đâu!”

Tôi thầm nghĩ: Tôi thì chẳng bao giờ hối hận.

Trình Việt chưa bao giờ thích bản hợp đồng đó.

Cho đến khi cha mẹ anh qua đời vì tai nạn xe hơi,

và đám người trong hội đồng quản trị bắt đầu ngấm ngầm dòm ngó chiếc ghế chủ tịch.

Anh gần như chỉ sau một đêm… đã trưởng thành.

Tôi cùng anh lo liệu xong xuôi tang lễ cho cha mẹ.

Tiễn hết lượt này đến lượt khác những người đến viếng – bất kể chân thành hay chỉ đến vì mặt mũi.

Đợi đến khi người khách cuối cùng rời đi,

Trình Việt đứng lặng nhìn di ảnh, ánh mắt mờ mịt.

Im lặng hồi lâu, anh bỗng nhắc đến bản hợp đồng năm xưa.

“Tôi biết việc đó… có phần hèn hạ.”

Giọng anh khàn đặc, phải gắng gượng lắm mới nói ra được:

“Nhưng tôi lại cảm thấy may mắn vì ngày đó em đã ký nó.

Hạ Kiều… em cũng sẽ rời đi sao?”

Khi nói ra câu đó, Trình Việt quay lưng về phía tôi, cúi đầu thật thấp.

Thậm chí… không dám nhìn tôi.

Tôi hiếm khi thấy Trình Việt yếu đuối như vậy.

Dù là khi còn bé, đứng đối mặt với tên khốn to lớn từng đánh mẹ con tôi,

anh cũng chỉ lôi tôi ra sau lưng rồi nghiến răng chửi thẳng:

“Loại cặn bã đánh vợ con thì nên chết đi cho rồi!”

Vì thế, tôi bước đến bên cạnh Trình Việt, dịu dàng nói:

“Không đâu.”

Trình Việt đột ngột ngẩng đầu, đôi mắt đỏ hoe ánh lên rực rỡ đến ngỡ ngàng.

Cuối cùng, tôi vừa cười vừa khóc.

Bản hợp đồng ấy, dường như từ đêm đó đã hóa thành một sợi dây,

trói chặt tôi và Trình Việt lại với nhau.

Sau này, vào năm tình cảm giữa chúng tôi trở nên nồng nàn nhất,

Trình Việt lại một lần nữa nhắc đến hợp đồng đó.

“Em có thể làm những gì em muốn.”

Bàn tay đang đặt ở eo tôi siết chặt hơn.

Anh vùi mặt vào vai tôi, lẩm bẩm:

“Nếu một ngày nào đó em muốn rời đi, chỉ cần nói với anh một tiếng, anh sẽ hủy hợp đồng.

Vì thế, Hạ Kiều, ở bên anh… em vĩnh viễn sẽ không bao giờ là người vi phạm.”

Có lẽ là vì đêm đó Trình Việt nói ra những lời ấy quá chân thành,

đến nỗi tôi đã tin.

Tin đến mức suýt chút nữa quên luôn sự tồn tại của bản hợp đồng đó.

Thế nên, khi nó lại được nhắc đến lần nữa,

cảm giác ấy chẳng khác gì thanh kiếm Damocles treo lơ lửng bao năm qua cuối cùng cũng tìm được cơ hội để đâm xuống.

Sắc bén đến mức máu chảy đầm đìa.

Thật ra tôi cũng không buồn đến vậy đâu.

Chỉ là thấy… buồn cười thôi.

Nhưng người bối rối lại là Trình Việt.

Anh tránh ánh mắt tôi, lảng đi, giọng trầm xuống:

“…Vẫn còn một năm.”

Vừa dứt câu, tôi thoáng thấy sắc mặt của cô trợ lý nhỏ bên cạnh khẽ biến đổi.

Cô ta gượng gạo nở nụ cười, khuyên nhủ:

“Không sao đâu ạ, nếu chị Hạ không tiện uống rượu thì thôi, em cũng nên rèn tửu lượng mà.”

Nhưng Trình Việt chẳng buồn để ý đến lời của Đoạn Mục Tuyết.

Anh siết chặt quai hàm, ngữ khí gằn xuống:

“Trước khi hợp đồng kết thúc, em chỉ được làm trợ lý của tôi.”

Hai chữ “của tôi” ấy, anh nói rõ rành rọt — như thể cố ý nhấn mạnh.

Tôi không để tâm lắm.

Chỉ là trong thoáng chốc lại nghĩ — đúng là giữa người với người, khác biệt thật sự quá lớn.

Nhìn Trình Việt xem, bảo vệ Đoạn Mục Tuyết đến mức nào.

Nào là bắt tôi dẫn dắt cô ta, nào là để tôi uống rượu thay,

rõ ràng là chẳng nỡ để cô ta chịu chút khổ nào.

Thế nên, tôi thu ánh mắt đang đặt trên người Trình Việt lại, bình thản nói:

“Tôi biết rồi, tổng giám đốc Trình.”

Bàn tay thả lỏng bên người Trình Việt hơi động đậy.

Nhưng rồi lại bị anh cưỡng ép kìm xuống.

Anh “ừ” một tiếng:

“Ngày mai quay lại công ty làm việc. Mấy ngày qua công việc tồn đọng khá nhiều.

Coi như trước đó em xin nghỉ bệnh.”

Tôi không đáp.

Chỉ là, đến khi một vị khách khác bước tới cụng ly xã giao,

tôi vẫn như vô số lần trước đó, đứng ra chắn trước mặt Trình Việt, uống thay anh một ly.

Nhưng nếu phải nói cho rõ…

lần này, tôi không còn uống thay Trình Việt nữa rồi.

Vị cay nồng trượt qua cổ họng,

rồi từ từ trút xuống, như thiêu đốt tận bên trong.

Đau đến mức dạ dày co thắt từng cơn.

Tôi theo phản xạ đưa tay ôm bụng, khẽ nhíu mày.

Thầm thở dài — xem như mấy tuần nay uống thuốc Đông y để điều dưỡng cơ thể, đều uổng phí cả rồi.

Trình Việt vẫn đang trò chuyện cùng người khác.

Nhưng khi ánh mắt vô tình lướt sang phía tôi,

anh khựng lại.

Đợi khách rời đi, Trình Việt cúi mắt nhìn tôi.

Anh vừa hé miệng định nói gì đó thì bên cạnh chợt vang lên một tiếng khẽ kêu ngạc nhiên của Đoạn Mục Tuyết.

“Sao vậy?”

“Chắc em bị trẹo chân rồi… hơi đau một chút.”

Cô ta đỏ mặt, nhỏ giọng giải thích.

Không biết có phải ảo giác không, nhưng tôi cảm giác cơ thể Trình Việt vốn đang căng cứng, trong khoảnh khắc ấy… dường như hơi thả lỏng.

Anh nói:

“Dù sao cũng đã chào hỏi đủ rồi. Nếu vậy thì về sớm một chút đi.”

Tôi cũng âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

Xem ra việc Trình Việt để tâm đến Đoạn Mục Tuyết… đối với tôi vẫn còn có điểm tốt.

Tôi tự cười khổ trong lòng.

Chỉ cảm thấy cơn đau âm ỉ nơi dạ dày dường như cũng dịu đi phần nào.

Tùy chỉnh
Danh sách chương