Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
16
Nhưng… liệu thật sự đây không phải lỗi của tôi sao?
Về lại phòng bệnh, tôi trốn vào trong chăn.
Ánh sáng cuối cùng ngoài cửa sổ lụi tắt, tôi không bật đèn.
Giường bên, bà bác đã xuất viện, căn phòng tối đen, trống trải, chỉ còn tiếng thở nặng nề của chính tôi.
Cả thế giới này, dường như chỉ còn lại một mình tôi.
Cửa phòng đột ngột hé mở.
Một tia sáng mờ mịt rọi vào, tiếng bước chân từ xa lại gần.
Tôi hé mắt ra khỏi chăn, thấy Thiệu Tuấn đang đứng bên giường.
Anh không mặc áo blouse trắng, chỉ là quần áo thường ngày, có vẻ vừa tan ca.
Tôi nghĩ anh mang cơm đến, nhưng khi nhìn xuống, tay anh trống không.
“Em ăn rồi.” Tôi nói dối. “Anh về đi.”
Thiệu Tuấn không đáp.
Trong bóng tối, không khí tĩnh lặng đến đáng sợ.
“Đầu còn đau không?” Anh bất chợt hỏi.
Tôi hơi sững người.
“Không… không đau nữa rồi.”
“Đói không?”
“Không…”
Anh vẫn không rời đi.
Tôi lại nói:
“Anh về đi…”
“Tô Hiểu San.” Anh đột ngột ngắt lời tôi.
“Có chuyện gì thì hãy nói với anh.”
Câu nói ấy — anh đã từng nói trong đêm mưa đó — giờ lại lặp lại.
“Chuyện gì cũng được.”
Tôi im lặng.
Tôi chợt nhận ra — có lẽ lúc tôi cãi vã với Tô Chấn và Tô Phân ở sảnh khám bệnh, Thiệu Tuấn đã chứng kiến tất cả.
Anh là người thông minh, chắc hẳn đã hiểu phần nào mọi chuyện.
Tôi nhìn chằm chằm lên trần nhà, rồi đột nhiên hỏi không đầu không đuôi:
“Thiệu Tuấn, nếu một ngày em biến mất, anh… có nhớ em không?”
Giữa khoảng im lặng, tôi mới nhận ra mình vừa hỏi một câu ngốc nghếch đến mức nào.
Tôi định đánh trống lảng thì anh bỗng trả lời:
“Có.”
Tôi khựng lại.
Hạ giọng, dè dặt hỏi tiếp:
“Vậy… anh có buồn không?”
Thiệu Tuấn không đáp.
Trong bóng tối, tôi không nhìn thấy vẻ mặt anh.
“Có.”
Anh lại trả lời.
Có gì đó như va mạnh vào tim tôi.
Tôi theo bản năng muốn trốn tránh.
Chăn trùm kín cả miệng mũi, hơi thở chỉ toàn mùi thuốc sát trùng.
Khóe mắt tôi bắt đầu nóng rát — một loại an tâm khó diễn tả lan dần trong lồng ngực.
Thiệu Tuấn vẫn đứng cạnh giường, không có ý rời đi.
Một lúc sau, anh ngồi xuống chiếc ghế bên đầu giường, giọng trầm thấp:
“Anh ngồi đây. Em ngủ đi.”
Tôi không từ chối.
Cho em ích kỷ thêm một lần cuối cùng,
trước khi rời khỏi nơi này,
trước khi biến mất khỏi thế giới của anh,
hãy để em viết nốt một đoạn cuối trong câu chuyện mang tên Tô Hiểu San.
Nếu nhiều năm sau nữa,
anh còn nhớ đến cô gái ấy —
người từng bầm dập, từng cứng đầu đẩy anh ra xa —
mà trong lòng không có oán giận hay hận thù,
vậy thì… như thế đã là đủ tốt rồi.