Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/9f8qKa506B
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
7
Trong đồn công an.
Sau khi hoàn tất lời khai, một cảnh sát đến thông báo tình hình:
“Giang Huệ là đối tượng nghiện ma túy đã được ghi danh, kết quả xét nghiệm nước tiểu cho thấy cô ta lại tái nghiện. Chúng tôi sẽ đưa cô ta đến trung tâm cai nghiện. Còn cô, làm xong biên bản là có thể rời đi.”
Tôi sững người.
Viên cảnh sát nhìn vết thương trên trán tôi, nơi chỉ được sơ cứu tạm thời:
“Có cần đến bệnh viện kiểm tra thêm không? Hơn nữa ngoài trời đang mưa, hay là cô liên hệ người nhà hoặc bạn bè đến đón đi?”
Tôi lắc đầu trong vô thức, rồi đứng dậy bước ra ngoài.
Cúi đầu đi đến cửa, một đôi giày da dừng lại trước mặt tôi.
Tôi từ từ ngẩng đầu lên.
Thiệu Tuấn đang nhìn xuống tôi, chân mày nhíu lại, môi mím thành một đường thẳng.
Áo anh ướt mưa, người đầy bụi nước, trông có vẻ vội vã, phong trần.
Chỉ trong khoảnh khắc ấy, tôi như thấy một tia ấm áp lóe lên giữa đêm mưa lạnh buốt.
Tôi mấp máy môi, giọng khản đặc:
“Anh… sao anh lại đến đây?”
Anh không đáp.
Từ sau khi chia tay, Thiệu Tuấn gần như không để lộ cảm xúc trước mặt tôi, nhưng giờ phút này, cả người anh toát ra một luồng sát khí mạnh mẽ.
Tôi cúi đầu, bản năng dựng lên hàng rào phòng bị:
“Anh gấp gáp tới đây chỉ để xem tôi thảm hại thế nào à?”
Anh bất ngờ nắm chặt cổ tay tôi, lực mạnh đến mức hơi đau.
Có vẻ đang cố nén điều gì đó, anh dừng lại một nhịp, khẽ nói:
“Đến bệnh viện.”
“Không cần đâu.” Tôi cố chấp từ chối.
“Giữa đêm hôm khuya khoắt, với lại chúng ta cũng đâu còn liên quan gì… tôi tự—”
Câu nói còn chưa dứt, đã bị cắt ngang bởi một tiếng hét.
Thiệu Tuấn bế bổng tôi lên, ôm ngang người.
Rồi xoay người, lao thẳng vào màn mưa.
Dù tôi giãy giụa thế nào, anh cũng không buông tay. Cuối cùng tôi từ bỏ, để mặc anh đặt tôi vào ghế phụ.
Ngồi trong xe, cả hai đều ướt sũng.
Nơi vừa bị anh chạm vào vẫn còn vương lại hơi ấm. Tôi siết chặt tay áo, cố phớt lờ nhịp thở rối loạn đang ngày càng gấp gáp của chính mình.
Khi Thiệu Tuấn khởi động xe, tôi khẽ lên tiếng:
“Thiệu Tuấn, em không muốn đến bệnh viện.”
Anh bỗng dừng tay.
Tôi cúi đầu, từng chữ một, cẩn thận, giống như dốc cạn sức lực để nói ra:
“Em không muốn đến bệnh viện.”
“Em muốn về nhà.”
“Anh đưa em về nhé…”
“Được không?”
Từng giọt mưa lộp bộp rơi trên cửa kính xe, phát ra âm thanh “bộp bộp” đều đặn.
Một dòng chất lỏng ấm nóng rơi xuống mu bàn tay tôi, sau đó dần dần trở nên lạnh ngắt.
Mưa mỗi lúc một to, cả thế giới như chìm trong tiếng mưa rền rĩ, còn không gian trong xe lại tĩnh lặng đến lạ, tựa như một thế giới tách biệt khỏi hiện thực.
Tôi cúi đầu thật sâu, không muốn để anh thấy được sự yếu đuối của mình.
Một bàn tay thon dài đưa đến một tờ khăn giấy, tôi giật mình ngẩng lên.
Anh vẫn nhìn thẳng phía trước, khuôn mặt mơ hồ chìm trong bóng tối đêm, không rõ cảm xúc.
Một lúc sau, anh khẽ đáp:
“Được.”
Đưa tôi về đến nhà, Thiệu Tuấn cũng xuống xe theo.
Tôi quay đầu lại:
“Anh làm gì vậy?”
“Lên xử lý vết thương cho em.” Giọng anh khàn khàn, mang theo vẻ mệt mỏi. “Đừng hiểu lầm.”
Tôi cúi đầu, coi như đồng ý.
Trong phòng khách, ánh đèn sáng trưng rọi khắp mọi góc tối.
Tôi ngồi trên sofa, tay mân mê vạt áo:
“Anh không muốn hỏi em đã xảy ra chuyện gì sao?”
Thiệu Tuấn cởi áo khoác ướt:
“Em muốn kể không?”
Tôi cúi đầu, không trả lời.
Hộp y tế trong nhà vẫn là anh chuẩn bị từ trước.
Anh quen thuộc đi lấy, rồi bước lại trước sofa, chậm rãi cúi người xuống.
Tóc anh còn ướt, vài sợi rũ xuống che lấp chân mày. Môi mím chặt, sống mũi cao, đầu mũi dừng lại rất gần tôi.
Tôi theo phản xạ nhắm mắt.
Lớp băng gạc được tháo ra, nước thuốc mát lạnh chạm vào vết thương.
Tôi nghe giọng anh khàn khàn hỏi:
“Đau không?”
Khoảnh khắc đó, mưa như trút, thời gian như quay ngược.
Mọi thứ bỗng quay về thời điểm lần đầu chúng tôi gặp nhau, anh cũng cúi đầu xử lý vết thương trên tay tôi, cũng nhẹ giọng hỏi:
“Đau không?”
Tôi bừng tỉnh, mở mắt.
Đôi mắt sâu thẳm của anh ánh lên tia sáng vụn vỡ, hàng mi khẽ rung, gần trong gang tấc, nhưng lại xa như dải ngân hà không thể với tới.
Tôi vô thức lùi lại.
Anh chống tay lên lưng sofa, bất ngờ nghiêng người về phía trước.
Hơi thở nóng bỏng mang theo sức ép mãnh liệt phủ xuống.
Anh dừng lại cách môi tôi chỉ hai tấc, khàn giọng hỏi:
“Nếu bây giờ anh hôn em, chúng ta là gì?”