Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
10.
Tôi ngồi xuống, giọng dịu dàng, chậm rãi hỏi mẹ:
“Mẹ, bọn họ đã bồi thường cho mẹ bao nhiêu tiền?”
Mẹ tôi như đã hoàn toàn từ bỏ việc phản kháng.
Nằm im bất động.
Không nói một lời.
Không sao.
Tôi tìm được điện thoại của mình từ người bà ta.
Gọi video cho Vương Diệu Tổ.
Hắn bắt máy.
Đầu dây bên kia toàn tiếng cười nói ồn ào.
“Bắt rồi kìa, xem có phải cuộc gọi từ âm phủ không?”
“Chắc chắn không phải, điện thoại nó bị mẹ tao lấy rồi, chắc là mẹ tao gọi!”
“…Má nó!”
Vương Diệu Tổ đang tụ tập với đám người ở cái “trung tâm cai les”.
Đèn đóm rực rỡ, có cả “công chúa” bên cạnh.
Nhạc nền ồn ào, hỗn loạn.
Trong camera, tôi mang lớp trang điểm cô dâu đậm nét, xinh đẹp rực rỡ.
Tôi mỉm cười với bọn họ:
“Các anh em, chào mọi người nhé.”
Vương Diệu Tổ tròn mắt kinh hãi:
“Mày… mày không phải c/h/ế/t rồi sao?!”
Tôi bật cười ha hả,
nghiêng đầu tới gần ống kính để hắn nhìn rõ gương mặt tôi.
“Chưa c/h/ế/t, chỉ là bất tỉnh thôi.
Vừa tỉnh dậy đã thấy mình đang làm đám cưới.
Thế mà em trai lại không đến dự, chị thật buồn đấy.
Diệu Tổ à, em dẫn đám bạn qua ăn cưới đi.
Chị nhận được nhiều tiền mừng lắm.
Chị c/h/ế/t rồi, sau này cũng chẳng có con cái,
tiền này tiêu không hết, hay là cho em.”
Vương Diệu Tổ khựng lại, liếc nhìn đám bạn.
Một tên trong đám thì thào:
“Tao nói rồi, nó điên rồi, không đáng sợ đâu.
Đi thôi, tao cũng muốn xem vui chút.
Nhìn nó thế kia đâu giống người c/h/ế/t.
Muốn có con à? Tụi mình giúp nó được.
Dù gì chồng nó cũng là xác c/h/ế/t mà.”
Mẹ tôi vùng vẫy ngồi dậy, há miệng định hét lên:
“Diệu Tổ, đừng… ưm ưm!”
Tôi bịt chặt cả mũi lẫn miệng bà ta.
Đôi mắt lạnh băng liếc nhìn xuống.
Bọn chúng chẳng mảy may để ý.
“Tụi tôi đi liền, tiện đưa ba mẹ về luôn.”
Vương Diệu Tổ không hề quan tâm đến cha mẹ tôi.
Nhưng hắn không cưỡng nổi sự cổ vũ của bạn bè và cám dỗ từ tiền mừng.
Hắn bảo sẽ đến ngay.
Tôi gửi địa chỉ cho hắn rồi đập vỡ điện thoại.
Buông tay khỏi mẹ.
Lần cuối cùng, tôi hỏi:
“Đến nước này rồi, mẹ vẫn còn muốn bảo vệ nó sao?
Mẹ à, con mới là con ruột của mẹ đấy.”
Mẹ tôi bò trên đất, cố với lấy cái điện thoại.
Nhưng không với tới.
Bà ta tức đến run người, mắng tôi:
“Thì sao chứ? Là con ruột thì sao? Mày đâu có lo được tang lễ cho tao!
Con gái thì chỉ để gả chồng đẻ con, ngoài ra không có tí giá trị nào hết!”
Bà ấy cũng là phụ nữ.
Vậy mà lại bị thuần hóa thành một kẻ căm ghét phụ nữ đến tận xương tủy.
Thật mỉa mai.
“Có con trai đưa tang thì quan trọng lắm sao?”
Mẹ tôi ngẩng cao đầu, nhìn tôi đầy khinh bỉ:
“Dĩ nhiên!
Mấy nghìn năm truyền thống, chẳng lẽ sai được à?
Con gái đưa tang là xui xẻo, đời sau đầu thai cũng không may mắn!”
Tôi không hiểu.
Người như bà… cũng xứng để đầu thai sao?
Tôi cúi đầu, khẽ cười:
“Được thôi, mẹ đã thích đầu thai như vậy,
thì con – với tư cách là con gái mẹ – lúc sống không báo hiếu được,
c/h/ế/t rồi dĩ nhiên nên giúp mẹ một tay.”
Mẹ tôi nắm lấy cánh tay tôi.
Đau thật sự.
“Mày phải báo hiếu chứ! Tao sinh mày, nuôi mày, dù có đối xử thế nào mày cũng không được ghi thù.
Không có tao và ba mày, làm gì có mày?
Mày bị đánh c/h/ế/t trong cái trung tâm đó, không liên quan gì đến em mày hết!
Nếu mày dám hại nó, cả đời này lẫn kiếp sau mày đều không được siêu sinh!”
Kiếp sau?
Tôi đâu còn muốn sống lại nữa.
Tôi cầm lấy một chiếc kéo.
Cắt lưỡi mẹ tôi.
Không nói được lời nào cho ra hồn,
thì khỏi cần nói nữa.