Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
5.
Mẹ của Trình Thành lập tức kéo tay Lưu Tiên Cô lại, hết lời năn nỉ.
Sau đó đổi giọng, lập tức quay sang công kích mẹ tôi.
“Con tôi – Trình Thành – là vì áp lực quá lớn mà tự sát, sao lại gọi là c/h/ế/t oan được?
Tôi thấy lại là do nhà mấy người có vấn đề, mồm mép chẳng có câu nào thật cả.
Tiên Cô, lúc đi đến chỗ nhận xác, chỗ đó kỳ quặc lắm, chẳng giống nơi làm ăn đàng hoàng.
Tên của nơi đó, chữ giữa còn rớt mất, chỉ còn lại ‘Giới gì gì đó’, là cờ bạc hay ma túy? Dính vào cái nào cũng chẳng tốt lành gì!”
Bà ta không biết cụ thể tôi c/h/ế/t ở đâu, cứ thế mà đoán bừa.
Người đến dự tiệc cưới bắt đầu xì xầm bàn tán.
“Trời đất, cô gái này chơi bạo thật, vừa nãy nghe nói từng có mấy cái thai c/h/ế/t lưu, giờ lại còn dính mấy thứ thói quen bẩn thỉu kia, đúng là cờ bạc, gái gú, ma túy đủ cả.
C/h/ế/t như vậy mà vẫn có thể lấy được sính lễ cao thế?
Có người chịu cưới là may rồi, còn đòi hỏi gì nữa?”
Một nhóm người khác thì chỉ cười khẩy, ánh mắt khó hiểu liếc về phía thi thể của Trình Thành.
Có người nhỏ giọng nói:
“Cũng đừng chỉ chê trách cô gái kia, cái c/h/ế/t của cậu Trình cũng chẳng vinh quang gì đâu.
Đúng đấy, thử nghĩ xem cậu ta áp lực cái gì mà đến mức tự sát?”
Lời vừa dứt, mọi người lập tức im bặt.
Không ai dám nói thêm, im lặng như thể có điều gì khó nói.
Tôi liếc nhìn Trình Thành, hỏi:
“Cậu tự sát vì sao?”
Trình Thành cúi đầu, không nói một lời.
Bàn tay khẽ run lên.
Lưu Tiên Cô bỗng nhìn về phía chúng tôi,
thở dài một hơi, rồi dừng bước.
Bà quay sang nhìn cả hai bên gia đình, nói:
“Giờ vấn đề không còn là âm hôn có thành hay không nữa, mà là phải để hai đứa được yên nghỉ.
Nếu không hóa giải được oán khí trong lòng họ, thì chẳng bao lâu sau,
tất cả những ai có liên quan đến cái c/h/ế/t của họ… sẽ chẳng có kết cục tốt đẹp.”
Lưu Tiên Cô quay mặt về phía mẹ tôi, ngẩng cằm lên.
“Trước tiên, hãy trả lại số tiền bán thi thể con gái bà cho nhà trai.”
Mẹ tôi mặt mày u ám, lùi ra sau mấy bước.
“Không thể nào, tiền đó sớm đã không còn trong tay tôi nữa rồi.
Đừng hòng lấy lại được.
Dù con gái tôi có oán, cũng không oán đến chúng tôi đâu!”