Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/8AK2Xc36gK
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
13.
Tôi từ từ quay đầu lại,
nhìn thấy năm gã đàn ông bụng phình to, mặt mày hoảng hốt.
Em trai tôi, giọng run rẩy, hỏi:
“Cái… cái này là gì?
Đệch, Vương Chiêu Nhi, mày… mày làm cái gì vậy?”
Tôi lạnh lùng đáp:
“Không phải các người muốn sinh con sao? Tôi giúp các người toại nguyện.
Lũ khốn nạn, thì nên sinh ra… **âm thai**.
Yên tâm, các người sẽ không c/h/ế/t ngay đâu.”
Tôi nhe răng cười, nụ cười khiến da đầu bọn chúng tê dại:
“Phải giống như tôi… bị hành hạ cho đến tận cùng rồi mới c/h/ế/t.”
Nói xong, tôi mặc kệ bọn họ.
Quay người đi đến trước mặt mẹ.
Cúi đầu hỏi:
“Bây giờ… mẹ đã biết con c/h/ế/t như thế nào chưa?”
Mẹ tôi ngơ ngác nhìn tôi, rồi lại nhìn mấy gã đàn ông kia.
Ánh mắt dần trở nên rõ ràng.
Bà gật đầu, rồi lại lắc đầu.
Cuối cùng, run rẩy lấy máu của chính mình viết lên nền nhà:
“Diệu Tổ, mau chạy đi!
Nó không còn là người nữa!”
Sai lỗi chính tả khắp nơi.
Mẹ tôi chỉ học đến lớp ba, không biết được mấy chữ.
Cả đời sống trong ánh mắt và miệng lưỡi người làng.
Bị uốn nắn thành kiểu phụ nữ mà cha tôi mong muốn —
siêng năng, hiền thục, cam chịu.
Ngoại trừ chuyện không sinh được con trai,
mọi phương diện đều được người khác khen ngợi.
Chỉ là… bà chưa từng yêu thương đứa con gái của mình.
Dù tôi đã c/h/ế/t,
trái tim vẫn thấy lạnh lẽo như băng.
Tôi túm cổ Vương Diệu Tổ, kéo hắn đến trước mặt mẹ.
Hỏi:
“Cậu biết cậu là con ruột của ba tôi không?”
Vương Diệu Tổ vùng vẫy không thoát, la lên:
“Biết! Em biết mà!
Mẹ ruột em đã nói từ lâu rồi!
Chị… chị tha cho em đi, làm ơn tha cho em…”
Giờ mới chịu gọi tôi là “chị”.
Tôi bật cười, hất mạnh hắn xuống nền nhà.
Lại hỏi:
“Vậy… cậu sẽ lo tang lễ cho mẹ tôi chứ?”
Hắn run rẩy, lắc đầu liên tục.
“Bà ta đâu phải mẹ em!
Em lo làm gì!”
Ánh mắt mẹ tôi vụt tối sầm lại.
Tôi tát mạnh một cái, đánh tỉnh cha tôi,
cho ông ta cùng “tham gia cảm xúc”.
“Thế còn lo cho cha tôi thì sao?”
Vương Diệu Tổ khóc nức nở nói:
“Nếu ông ấy mua xe, mua nhà cho em,
để em lấy được vợ, thì dĩ nhiên em sẽ lo!
Nhưng hai người họ chẳng làm được cái quái gì cả!”
Buồn cười thật đấy.
Hai người nâng như nâng trứng đứa con trai suốt hai mươi năm trời,
cuối cùng lại bị nó chê là vô dụng.
Tôi gật đầu, như thể đã hiểu được tất cả:
“Còn tôi có ích,
nên cậu mới bảo họ lừa tôi về nhà?”
Vương Diệu Tổ quỳ gối, dập đầu cầu xin tôi tha mạng:
“Chị, chị là chị ruột của em.
Chị muốn em làm gì, em cũng làm. Đừng g/i/ế/t em…
Em là độc đinh của nhà họ Vương mà…”
Tôi gật đầu.
Thực ra tôi cũng chưa định g/i/ế/t hắn ngay.
Nhưng cha mẹ tôi —
tôi sẽ tiễn họ xuống địa ngục trước.
“Tôi không g/i/ế/t cậu.
Nhưng cậu phải lo tang lễ cho cha mẹ.
G/i/ế/t họ đi.”
Tôi mỉm cười ngọt ngào,
trong ánh mắt sợ hãi tột cùng của cha mẹ, tôi nói:
“Thế này… cũng được tính là ‘lo hậu sự’, đúng không?”
Vương Diệu Tổ rất biết nghe lời,
nhặt cây kéo tôi để dưới đất.
Tay run rẩy, cắt mãi mới mở được động mạch cổ của họ.
Mẹ tôi c/h/ế/t không nhắm mắt.
Trong mắt cha tôi vẫn còn ánh giận chưa tan.