Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/1qPyzlATCb

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 3

4.

Thấy hai bên cha mẹ sắp đánh nhau đến nơi,

Lưu Tiên Cô thở dài một tiếng, quát lớn:

“Đừng cãi nữa!

Mới chỉ là bước đầu tiên đã ồn ào thế này.

Còn lễ bái đường và động phòng, bước nào cũng khó hơn bước trước!

Nếu không thể hoàn thành hết các nghi lễ, thì âm hôn này cũng không tính!”

Đôi mắt bà ấy như phủ một lớp sương mờ, nhìn thẳng vào mẹ tôi.

“Ta, Lưu Tiên Cô, chưa từng nói dối.

Con gái bà không chỉ không còn trong trắng, mà trong bụng còn từng mang hơn một đứa con.

Bà còn dám nói bên cạnh nó không có đàn ông?”

Lời vừa thốt ra, đại sảnh lập tức yên lặng một thoáng.

Sau đó, khách khứa bắt đầu thì thầm bàn tán, ánh mắt quái dị đổ dồn về thi thể của tôi.

Mẹ tôi khựng lại một chút, dường như nhớ ra điều gì đó,

gương mặt trở nên khó coi.

“Con tiện nhân này, còn dám lừa tao là không thích đàn ông.”

Có lẽ bà ta cảm thấy mất mặt.

Chốc lát sau, ngẩng đầu, điều chỉnh lại nét mặt,

cười cười nói với mẹ của Trình Thành:

“Bà thông gia, là tôi sai.

Con bé Chiêu nhà tôi từ lúc học đại học là đã một hai năm không thấy bóng,

chúng tôi cũng không rõ bên cạnh nó có ai.

Giờ Lưu Tiên Cô đã nói vậy, tôi tin.

Con gái không còn sạch sẽ, đúng là không xứng với từng ấy tiền.

Chúng ta mỗi bên nhường một bước, tôi trả lại bà 250 ngàn,

các người cứ tiếp tục tổ chức hôn lễ.

Phận đàn bà con gái, không thể không có chốn về.”

Sắc mặt mẹ Trình Thành dịu lại đôi chút.

Hai bên cùng nhượng bộ, hôn lễ tiếp tục tiến hành.

Trình Thành nhìn tôi đầy thương xót.

“Này chị, mấy người đàn ông chị quen đều là đồ tồi à?”

Tôi không biết nói gì.

Im lặng vài giây, rồi đáp:

“Tôi chưa từng quen đàn ông.”

Ánh mắt Trình Thành càng thêm thương cảm.

Hai chúng tôi cùng lặng lẽ đứng xem hai thi thể chuẩn bị bái đường.

Ngay lần vái đầu tiên… đã thất bại.

Lưu Tiên Cô vẫn bình tĩnh, lấy nếp cẩm và rượu nếp,

dùng tay sờ dọc theo sống lưng tôi và Trình Thành, vừa gõ vừa đập nhẹ.

Miệng lẩm bẩm niệm:

“Các con mất mạng bất ngờ, may mà cha mẹ thương xót,

sợ các con cô đơn dưới suối vàng nên mới cho nên duyên bầu bạn.

Đừng phụ tấm lòng của họ, bái đường đàng hoàng nhé.”

Nói xong, bà bảo mấy thanh niên khỏe mạnh hỗ trợ,

giúp thi thể chúng tôi cúi xuống hành lễ.

Nhưng thi thể vẫn cứng đơ, không hề nhúc nhích.

Lưu Tiên Cô cuối cùng cũng đổi sắc mặt,

há miệng phun ra một ngụm máu đen.

“Chúng phản kháng còn mạnh hơn cả lần trước, khiến ta bị phản phệ.”

Đôi mắt trắng đục lướt qua hai bên phụ huynh,

rõ ràng không có tiêu điểm, nhưng lại mang theo cảm giác soi xét.

“Xem ra bọn họ không phải c/h/ế/t vì tai nạn, mà là c/h/ế/t oan uổng.”

Gương mặt Lưu Tiên Cô lộ vẻ tức giận, dậm mạnh một cái,

xoay người bỏ đi.

“Việc này ta không làm được.

Các người đi tìm cao nhân khác đi.”

Tùy chỉnh
Danh sách chương