Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
8.
Cuối cùng, vẫn chưa đi được.
Bị mẹ tôi và một đám ông bà lão giữ lại.
Mẹ tôi ánh mắt đầy hy vọng, quay sang hỏi Lưu Tiên Cô:
“Nếu nó muốn báo thù, có phải chỉ tìm tôi với ba nó không? Nếu chỉ vậy thì cũng không sao.
Chỉ cần con trai tôi sau này chịu lo tang lễ cho chúng tôi, có được tương lai tốt đẹp,
chúng tôi cũng chẳng cần sống lâu làm gì nữa.
Như vậy còn đỡ phải gánh nặng tuổi già.”
Cha tôi kinh hãi nhìn bà ấy:
“Bà điên rồi à?
Bà không muốn sống, chứ tôi thì còn chưa sống đủ!”
Mẹ tôi bật cười ha hả, vừa cười vừa rơi nước mắt:
“Tôi sớm đã sống chán rồi!
Ông tưởng tôi không biết Vương Diệu Tổ là con ruột của ông à?
Ông thấy tôi không sinh được con trai, liền đi ve vãn chị dâu, khiến anh cả tức c/h/ế/t.
Nếu không phải tôi không thể sinh con trai cho ông,
ông tưởng tôi lại cam tâm tình nguyện nuôi con người khác à?
Nếu nó không phải con ruột ông,
ông tưởng tôi sẽ đối xử với nó tốt như thế sao?
Sao, giờ con ông có cơ hội đổi đời,
mà ông lại không dám c/h/ế/t vì nó?”
Tôi c/h/ế/t lặng.
Ngây ngốc nhìn mẹ tôi.
Tôi không biết gì cả.
Tôi từng nghĩ rằng, chỉ cần ai chịu làm con trai của họ,
họ sẽ hết mực yêu thương, thiên vị đến cùng.
Hóa ra, Vương Diệu Tổ là em trai cùng cha khác mẹ của tôi.
Khó trách từ nhỏ đến lớn, họ xem nó như báu vật, còn tôi như cỏ rác.
Tôi bị lừa dối suốt hơn hai mươi năm.
Cho đến lúc c/h/ế/t, tôi vẫn không hiểu vì sao —
vì sao tôi mới là con ruột của mẹ,
mà bà lại tàn nhẫn với tôi đến thế.
Giờ phút này, khi sự thật phơi bày đột ngột, tôi càng căm hận hơn.
Tôi — mới là con gái ruột của bà.
Còn Vương Diệu Tổ — là kết quả phản bội của chồng bà.
Tại sao… tại sao bà vẫn để mặc cho hắn sắp đặt số phận của tôi,
khiến tôi c/h/ế/t thê thảm đến như vậy!
Tôi bật cười ngây dại.
Càng cười càng lớn tiếng.
Tiếng cười âm u, quỷ dị, vang vọng khắp đại sảnh đầy chữ hỉ.
Lâu thật lâu vẫn chưa tan đi.
Máu đỏ lại trồi lên, xuất hiện dưới chân cha mẹ tôi.
Lần này còn đậm đặc và to rõ hơn trước.
Những ông bà lão còn lại cuối cùng cũng sợ đến mức không chịu nổi nữa,
la hét lăn lê bò toài mà tháo chạy.
Sắc mặt Lưu Tiên Cô trắng bệch vì hoảng hốt, vội gạt tay mẹ tôi ra.
Từ túi rút ra một xấp tiền, ném thẳng lên bàn thờ:
“Cô nương, ta chỉ là người làm việc nhận tiền.
Giờ ta trả lại tiền cho bọn họ, có thù báo thù, có oán báo oán, không liên quan đến ta!”
Nói xong, bà ta quay người bỏ chạy, bước chân nhẹ nhàng lanh lẹ,
chớp mắt đã biến mất khỏi đại sảnh.
Con ngươi cha tôi co rút lại, lập tức đẩy mẹ tôi ra, cũng muốn bỏ chạy.
Mẹ tôi không kịp giữ ông ấy lại.
Nhưng tôi… tôi giữ được.
Chính xác mà nói, là thi thể của tôi giữ ông ấy lại.
Bám chặt lấy ông như gọng kìm sắt, khiến ông giãy mãi không thoát.
Thật kỳ lạ, khi còn sống tôi chẳng thể đẩy nổi bất kỳ người đàn ông nào.
Nhưng sau khi c/h/ế/t, lại có thể dễ dàng giữ lấy cha tôi.
Tôi không vội g/i/ế/t ông ta.
Mà chầm chậm, liên tục hút lấy huyết khí và sinh mệnh từ ông.
Dù có mạnh đến mấy, một thi thể cũng có thể bị hủy diệt.
Nhưng tôi không muốn chỉ là một cỗ thi thể.
Tôi muốn trở thành lệ quỷ.
Tàn sát cõi đời này.
Dù sao thì cái thế giới tôi từng nhìn thấy… từ lâu đã thối nát đến tận xương.