Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/1BBGPxYah7
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Trần Nghiễn Chu lập tức bật chế độ “báo động cấp độ 1”.
Anh bắt đầu khởi động “kế hoạch ứng phó khẩn cấp do kỹ sư thiết lập”.
Bước 1: Cách ly.
Anh nhanh chóng giăng băng dán màu vàng trước cửa phòng ngủ, dán lên một tờ A4 in đậm font chữ Tống thể:
“KHU VỰC Ô NHIỄM NGUY HIỂM – KHÔNG PHẬN SỰ MIỄN VÀO! BẮT BUỘC MANG ĐẦY ĐỦ ĐỒ BẢO HỘ!”
Phía dưới còn in thêm mã QR nhỏ, quét vào sẽ ra bản PDF hướng dẫn anh tự tổng hợp: “Cơ chế lây truyền của virus cúm và các phương pháp bảo hộ”.
Bước 2: Cung cấp vật tư.
Anh lôi từ kho ra đống khẩu trang N95 và găng tay y tế tích trữ hồi dịch.
Mỗi lần đưa nước, thuốc hay cháo, anh đều trang bị đầy đủ, trông như bước ra từ phòng thí nghiệm sinh hóa.
Đồ được đặt lên chiếc ghế con đặt trước cửa phòng (chiếc ghế cũng được anh lau cồn diệt khuẩn kỹ càng), sau đó gõ cửa hai tiếng, rồi cất giọng bị bóp nghẹt qua khẩu trang:
“Tiếp tế đã đến! Mời nhận hàng! Sau khi chạm vào, vui lòng khử trùng tay ngay lập tức!”
Rồi nhanh chóng lùi về sau giữ khoảng cách an toàn, giơ súng đo nhiệt độ hồng ngoại chỉ vào cửa:
“Mở cửa lấy đồ! Nhanh lên! Hạn chế lưu thông không khí!”
Tôi sốt đến mơ mơ màng màng, nhìn cái màn kịch rình rang của anh, vừa tức vừa buồn cười, đến cả sức chửi anh cũng không có nữa.
Uống viên thuốc mà cứ như đi làm gián điệp nhận mật lệnh.
Bước ba: Khử trùng môi trường.
Anh mở máy lọc không khí hết công suất, tiếng “ù ù” như phi cơ sắp cất cánh.
Cứ cách hai tiếng, anh lại đeo kính bảo hộ, khẩu trang, khoác lên vai cái bình xịt chứa dung dịch Clo diệt khuẩn được pha đúng tỉ lệ tiêu chuẩn mà anh tự tính, rồi hóa thân thành một chiến sĩ tiêu độc không sợ chết, xịt sạch từ phòng khách, bếp, toilet cho đến từng tay nắm cửa, công tắc đèn.
Mùi hóa chất nồng đến mức cả Viên Bảo (con mèo) cũng phải chạy ra ban công trốn biệt.
Chăm sóc người bệnh? Dịu dàng? Ân cần hỏi han? Không tồn tại.
“Bao nhiêu độ rồi?” Anh hỏi vọng qua cánh cửa, giọng bị khẩu trang bóp nghẹt lại.
“Ba mươi tám độ… bảy…” Tôi mệt đến mức chỉ rên được như mèo hấp hối.
“Cụ thể bao nhiêu? Đo ở nách hay miệng? Đã đủ năm phút chưa? Nhiệt kế có hiệu chuẩn không?”
Tiếng truy hỏi như đang thẩm vấn tội phạm.
Tôi: “…”
Tôi túm cái nhiệt kế điện tử bên gối, cố gắng gào lên:
“Nhiệt kế điện tử! Đo ở nách! 38.7! Vừa đo xong! Vừa lòng chưa, kỹ sư Trần?!”
Bên ngoài im lặng vài giây, rồi tôi nghe thấy tiếng gõ bàn phím lách cách — chắc đang nhập liệu bệnh tình của tôi để vẽ biểu đồ theo dõi.
“Thuốc hạ sốt trong hộp nắp xanh, uống sau khi ăn nửa tiếng, đúng liều theo hướng dẫn! Uống nhiều nước ấm! Nước điện giải trong chai đỏ, nhớ bổ sung! Có thể chườm thêm nếu cần!”
Anh thao thao bất tuyệt như một cái loa phát y lệnh không có nút dừng.
“Biết rồi…”
Tôi chui đầu vào chăn, trong lòng nguyền rủa anh mấy vạn lần.
Cái đồ vô lương tâm! Tôi bệnh muốn chết rồi mà thứ anh lo chỉ là số liệu!
Cứ thế tôi sống lay lắt trong “khu cách ly sinh hóa” với “hệ thống giám sát dữ liệu” suốt hai ngày.
Cơn sốt cao cuối cùng cũng lui bớt, chuyển thành sốt nhẹ và cảm nặng, ho thì không dứt, người vẫn yếu như bún.
Tầm chiều tối hôm đó, tôi lại ho đến mức xé phổi, cảm giác như sắp ho ra nội tạng.
Cổ họng khô khốc như lửa đốt, muốn uống nước.
Nhưng cốc nước trên tủ đầu giường đã cạn.
Tôi khản giọng gọi: “Trần Nghiễn Chu… nước…”
Không có phản hồi.
Tôi chờ một lúc, gọi lại lần nữa.
Vẫn im lặng.
Chắc anh đi đón Tinh Dã? Hoặc đang làm nhiệm vụ khử khuẩn?
Nỗi tủi thân trong bệnh tật trào lên như nước vỡ bờ.
Thấy chưa, lúc cần thì không thể trông cậy được gì hết.
Đến một ngụm nước cũng chẳng có.
Mũi cay cay, nước mắt bắt đầu rơi lặng lẽ.
Tôi co người lại trong chăn, càng nghĩ càng tủi, khẽ nấc lên từng tiếng.
Không biết qua bao lâu, cửa phòng ngủ khẽ mở ra một khe.
Bóng dáng cao lớn của Trần Nghiễn Chu hiện ra, vẫn đeo khẩu trang, nhưng không mặc bộ đồ chống dịch quen thuộc.
Trên tay anh là chiếc bình giữ nhiệt của tôi.
Anh nhìn thấy tôi đang khóc thì sững người, bước chân cũng ngập ngừng.
Tôi vội quay mặt đi, dùng chăn lau nước mắt, không muốn để anh thấy bộ dạng thảm hại của mình, càng không muốn nói chuyện.
Anh lặng lẽ bước vào (lần đầu tiên vượt qua “vạch cảnh báo” mà chính anh dán), đặt bình nước lên tủ đầu giường.
Không rời đi ngay, mà đứng đó — có vẻ hơi luống cuống.
“Em… còn sốt không?”
Anh hỏi, giọng vẫn bị khẩu trang làm nghẹt đi, nghe mơ hồ.Tôi không trả lời, kéo chăn lên che đầu.
Anh đứng đó một lúc, như thở dài.
Rồi tôi cảm thấy giường hơi lún xuống — anh đã ngồi xuống cạnh mép giường.
Một bàn tay mát lạnh (chắc mới rửa xong), ngập ngừng, nhẹ nhàng đặt lên vai tôi, qua lớp chăn mà vỗ vỗ.
Động tác cứng ngắc như đang điều khiển một thiết bị tinh vi mà anh không rành.
“Đừng khóc nữa.”
Anh nói, giọng vẫn đều đều như đọc báo cáo,
“Khóc không giải quyết được vấn đề, còn làm mất sức, tăng gánh nặng cho đường hô hấp.”