Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
QUAY LẠI CHƯƠNG 1:
Trận chiến rửa chén kỳ quặc này kết thúc bằng thất bại ê chề của tôi và việc tôi xách rác đi đổ.
Nhưng khi nhìn Trần Nghiễn Chu cẩn thận cất ba cái bát đĩa “chuẩn A” vào tủ, miệng còn lẩm bẩm “rửa tay không ổn định, vẫn nên dùng máy”, tôi lại… buồn cười.
Thôi thì, coi như nuôi một đứa trẻ khổng lồ đầu óc hơi lệch dây vậy.
Giận riết rồi cũng quen.
Cuộc sống hôn nhân cứ thế trầy trật tiến về phía trước theo cái chu kỳ “giận – cười – giận nữa – rồi quen”.
Cho đến khi chúng tôi đón chào một “thử thách lớn” hơn nữa — con trai Trần Tinh Dã chào đời.
Nhóc con ấy hoàn hảo thừa hưởng vẻ ngoài của ba nó và… ừm, cả những khúc quanh kỳ lạ trong đầu nữa.
Trần Tinh Dã năm tuổi, lanh lợi như một tiểu yêu tinh, nhưng cách suy nghĩ thì… khiến mẹ nó là tôi đây… nhiều phen tuyệt vọng không lời.
Ví dụ nhé, cô giáo mẫu giáo giao một bài tập thủ công cha mẹ cùng làm: dùng vật liệu trong nhà để làm một món đồ thủ công đại diện cho “mùa xuân”.
Các bạn nhỏ khác: dùng giấy màu làm hoa lá, nặn bướm bằng đất sét, dán tranh từ lá cây…
Còn con trai tôi, Trần Tinh Dã: lôi từ hộp dụng cụ của ba nó đủ loại ốc vít, đai ốc, vòng đệm, lò xo, một mảnh bo mạch PCB bỏ đi, rồi dùng súng bắn keo nóng gắn lại thành một… sinh vật kỳ quái, cực kỳ trừu tượng, đậm chất công nghiệp hậu hiện đại — một “con côn trùng cơ khí”.
Nó giơ cái món đồ vừa nặng trịch vừa lạnh ngắt, góc cạnh sắc lẹm lại còn dính cả vết hàn thiếc lên, tự hào tuyên bố:
“Mẹ ơi! Nhìn nè! ‘Mùa xuân cyber’ của con! Mùa xuân mà biết phát sáng mới là mùa xuân xịn! Tiếc là ba không cho con xài dây đèn LED, nói là điện áp không an toàn!”
Tôi: “…” Tốt lắm, mùa xuân phong cách cyberpunk.
Ánh mắt kinh hãi của cô giáo khi nhìn thấy “vũ khí” ấy, đến giờ tôi vẫn không quên nổi.
Lại ví dụ khác — kể chuyện trước giờ đi ngủ.
“Mẹ ơi, sao hoàng tử chỉ hôn Bạch Tuyết một cái là cô ấy tỉnh lại được vậy?” Tinh Dã chớp đôi mắt to hỏi.
Tôi dịu dàng đáp: “Vì đó là nụ hôn chân ái, chứa đựng ma lực của tình yêu.”
Tinh Dã nhíu chặt mày:
“Không khoa học chút nào! Thành phần nước bọt chủ yếu là nước, điện giải, mucin, lysozyme… không có chất nào đã biết là có thể kích thích thần kinh để đánh thức người đang hôn mê! Hơn nữa, theo góc nhìn truyền nhiễm học, việc tiếp xúc miệng chưa qua khử trùng có nguy cơ lây lan vi khuẩn virus! Hoàng tử làm thế rất mất vệ sinh!”
Tôi: “…” Rất tốt, mới năm tuổi đã bắt đầu dùng sinh học bệnh lý để chất vấn cổ tích rồi.
Cái gen này… mạnh thật đấy.
Nhưng thứ khiến tôi đau đầu nhất, là dạy nó học toán. Đặc biệt là cộng trừ trong phạm vi 10.
“Tinh Dã, nhìn này, mẹ có năm quả táo.” Tôi lấy ra năm quả táo đồ chơi, “Ăn hai quả rồi, còn lại mấy quả?” Tôi cố gắng diễn đạt sinh động nhất có thể.
Tinh Dã nhìn chăm chăm vào táo, tay chống cằm, suy tư:
“Mẹ ăn hai quả là vì sao? Hai quả đó tỷ lệ đường và axit không đạt chuẩn à? Hay là vỏ bị dập? Theo khuyến nghị dinh dưỡng, mỗi ngày ăn hai quả là hợp lý, nhưng nên chia làm hai lần ăn trong ngày…”
Tôi cố nén cảm giác sắp ói máu:
“… Chỉ tính toán thôi! Ăn hai quả rồi, còn mấy quả?”
“Ồ.” Tinh Dã đặt hai quả sang một bên, “Còn ba. Nhưng mà mẹ ơi, mô hình này không chặt chẽ. Mẹ chỉ nói ‘ăn’, nhưng không nói rõ cách ăn. Là nhai rồi nuốt à? Hay ép lấy nước? Nếu ép, thì bã táo có được tính vào phần còn lại không? Còn nữa, khái niệm ‘quả táo’ có được chuẩn hóa không? Kích thước, trọng lượng có đồng nhất không? Mấy biến số này ảnh hưởng lớn tới độ chính xác của phép tính…”
“…”
Tôi gục trên ghế trẻ con, cảm giác hồn vía rời khỏi xác.
Cái kiểu nói chuyện theo logic kín kẽ, đòi hỏi chính xác tuyệt đối này… giống y như ba nó!
“Trần Nghiễn Chu!” Tôi gào về phía phòng làm việc, “Anh ra mà dạy con đi! Toán này em dạy hết nổi rồi!”
Trần Nghiễn Chu xuất hiện, trong tay vẫn cầm bút vẽ điện tử.
Anh nhìn đứa con ngây thơ vô số tội, lại nhìn tôi như thể vừa bị cuộc đời đè nát, cùng đống táo rơi tứ tung.
“Có chuyện gì vậy?” Anh hỏi.
Tôi nghẹn ngào kể lại toàn bộ “cuộc chất vấn học thuật” của con trai.
Trần Nghiễn Chu nghe xong, không những không thấy có gì sai, ngược lại còn lộ ra vẻ… tán thưởng??
Anh ngồi xổm xuống, vỗ vai con trai:
“Tinh Dã, con suy nghĩ rất sâu, có tư duy phản biện, rất tốt.”
Tôi: “???” Tốt cái đầu anh ấy!
Trần Nghiễn Chu hoàn toàn phớt lờ ánh mắt như dao của tôi, cầm mấy quả táo lên và bắt đầu tiết học riêng:
“Tinh Dã, câu hỏi của mẹ con, nếu rút gọn mô hình thì là: tập hợp ban đầu A có 5 phần tử. Thực hiện thao tác loại bỏ R, số phần tử bị loại là 2. Hỏi số phần tử còn lại trong tập hợp A’. Công thức là: |A’| = |A| – |R| = 5 – 2 = 3. Đây là một phép toán cơ bản của lý thuyết tập hợp.”