Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/40UTa763ra
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Ta vẫn luôn cho rằng mẹ ta là người thông minh.
Ngoài huynh trưởng ra, cha ta còn có một thứ tử, nếu so với huynh trưởng thì quả là một trời một vực.
Từ nhỏ đệ ấy đã cần cù hiếu học, đoan chính lễ độ, tuổi còn trẻ đã thi đỗ tú tài, nay đang theo học tại Thái học.
Huynh trưởng thì ghen ghét đệ ấy, thường xuyên tìm cách gây sự.
Còn mẹ ta thì chưa từng hà khắc với đệ ấy, bút nghiên giấy mực đều chuẩn bị những thứ tốt nhất, bề ngoài đối đãi với di nương của đệ ấy cũng rất hòa nhã.
Ta cũng đã mấy phen đứng ra giúp đỡ đệ ấy. Vì vậy mà tình cảm giữa ta và đệ ấy còn tốt hơn với huynh trưởng.
Ta từng nghe được bà ấy lén lút khuyên nhủ huynh trưởng: “Nó có giỏi đến đâu thì Nguyễn gia này cũng là do đích trưởng tử kế thừa, con hà tất gì phải gây khó dễ với nó?”
“Nó có tiền đồ thì cũng giúp sức cho con, một gia tộc muốn hưng thịnh là phải nhờ huynh đệ tỷ muội cùng nhau nỗ lực.”
Nhưng cái đầu heo của huynh trưởng không hề nghe lọt tai.
Hắn chỉ biết rằng hắn là đích trưởng tử của Nguyễn gia, tất cả con cái của cha đều phải đứng sau hắn.
Hắn nào hay biết cha đã sớm chán ghét hắn đến tận xương tủy.
Mẹ hy sinh ta là vì bà ấy thương huynh trưởng hơn.
Cha hy sinh ta lại là vì ông ấy muốn thừa cơ kết thân với phủ Tề Quốc Công, ông ấy vốn không quan tâm đến sống c.h.ế.t của huynh trưởng ngốc nghếch kia.
Nếu hắn bị phế bỏ thì càng tốt, ông ấy vốn đã coi trọng thứ đệ hơn.
Mà giờ đây, ngườI mẹ thông minh của ta lại có thể thốt ra những lời ngu xuẩn như vậy? Mà còn vọng tưởng dùng lời lẽ đó để lừa gạt ta, thật khiến ta kinh ngạc. Lẽ nào ta và huynh trưởng đều ngu ngốc như nhau sao?
Ta cười đáp: “Nếu tốt đẹp đến vậy, cớ sao mẹ không hòa ly với cha rồi tái giá sang đó?”
“Dù sao Sở Nhị cũng không thể sinh con, người tiện thể đem cả huynh trưởng sang đó làm con thừa tự…”
“Con… con… con.” Mẹ bị ta chọc tức đến mặt mày tái mét: “Đồ bất hiếu!”
Bà ấy giơ tay định tát ta, ta liền đưa mặt qua: “Đánh đi, cứ đánh mạnh vào. Tốt nhất là đánh cho sưng vù ấy, để con mang bộ dạng này đến phủ Tề Quốc Công, để cho cả kinh thành đều biết con bị ép buộc.”
[ – .]
Bà ấy không cam lòng buông tay xuống, căm hận trừng mắt nhìn ta nhưng lại chẳng thể làm gì.
Ta bỗng đổi giọng: “Muốn con tự nguyện gả cho Sở Nhị công tử cũng được thôi, chỉ cần chia cho con một nửa gia sản làm của hồi môn.”
Cha ta vội la lên: “Con cần nhiều ngân lượng như thế làm gì?”
Ông ấy lộ vẻ mặt đau xót, trong lòng thầm nghĩ vì một đứa con trai ăn hại như vậy có đáng giá bằng một nửa gia sản hay không?
Nhưng ông ấy không dám nói, vì Nguyễn gia từ trong ra ngoài đều do mẹ ta quản lý, ông ấy không dám đắc tội bà.
Mẹ ta chợt thở phào, bà ấy đã đồng ý rồi, huynh trưởng trong lòng bà ấy thật sự là báu vật, ngàn vàng khó đổi.
Ta lại nói: “Đừng hòng qua mặt con, những năm nay con theo người học quản lý việc nhà, Nguyễn gia có bao nhiêu gia sản con đều nắm rõ như lòng bàn tay.”
———–
Ta vốn đã có hôn ước, đối phương là Phương Nghiêu, công tử nhà quan trên và cũng là quan trên của cha.
Sau khi huynh trưởng gây ra chuyện, hắn từng đến Nguyễn gia một lần để từ hôn.
Phương gia không muốn đắc tội phủ Tề Quốc Công, Phương Nghiêu lại mang trong lòng toan tính riêng, cả cha mẹ cũng không chừa đường lui cho ta vì vậy hôn sự này nhanh chóng bị hủy bỏ một cách dứt khoát.
Fanpage chính thức: Tiểu Lạc Lạc Thích Ăn Dưa, fl Lạc nhé, iu các bạn ❤️
Ta trở về viện của mình thì đã thấy có người đang lo lắng đi đi lại lại trong viện.
Là biểu muội Nguyễn Tư Giai đang ở nhờ trong phủ.
Thấy ta, nàng ta liền nắm chặt lấy tay ta rồi vội vàng nói: “Tỷ tỷ, tỷ mau trốn đi! Tuổi xuân của tỷ sao có thể gả cho một kẻ thực vật chứ? Quãng đời còn lại về sau, chẳng lẽ tỷ muốn cô độc thủ tiết đến già sao?”
Ta chưa kịp đáp lời, nàng ta đã nhanh chóng nhét vào lòng ta một tay nải nhỏ: “Đây là lộ phí, y phục, bản đồ, văn điệp thông quan muội đều đã chuẩn bị xong cho tỷ cả rồi, tỷ mau chóng trốn đi, ra khỏi thành đi về phía đông, muội đã phái người đến đó giúp đỡ tỷ rồi.”
Ta cũng rất phối hợp cùng nàng ta đổi y phục và trang sức nhưng khi đến trước cổng viện, ta bỗng dưng quay đầu lại, thấy Nguyễn Tư Giai đang mặc y phục của ta, đeo trang sức của ta, đôi tay ngọc ngà thon thả vuốt ve qua chiếc bàn gỗ đàn hương, quân cờ ngà voi, giá bút thủy tinh, lư hương mạ vàng…
Trên gương mặt nàng ta nở một nụ cười thỏa mãn, vui sướng, đắc ý và tham lam.
Ta cũng bật cười.
Ta nghênh ngang bước ra khỏi Nguyễn phủ.
Mẹ cũng phái người theo dõi ta cho đến khi thấy ta đã vào phủ Tề Quốc Công, người đó mới quay về bẩm báo.