Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/40UTa763ra

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 5

Hai ngày sau, Nguyễn Tư Giai được thả về.

Thật đáng tiếc là ba tên nàng ta tìm chỉ là lưu manh đầu đường xó chợ, mấy gã nhận bạc của Nguyễn Tư Giai định bán ta đến phương Bắc.

Vốn dĩ cả ba tên kia đều đã khai ra Nguyễn Tư Giai, nàng ta dù không mắc tội lớn thông đồng nhưng cũng phải ngồi đại lao một thời gian.

Ai ngờ Phương Nghiêu lại tìm kẻ thế thân rồi cứu nàng ta ra ngoài.

Mẹ ta vốn không cho nàng ta bước chân vào phủ nhưng Phương Nghiêu lại đỡ lấy nàng ta rồi buông một câu: “Ta sẽ cưới nàng.”

Mẹ ta liền d.a.o động.

Cha Phương Nghiêu là quan trên của cha ta, bản thân hắn cũng là học trò Thái học tài ba.

Khoa cử ba năm sau nhất định có tên trên bảng vàng. Dù đã hủy hôn với ta nhưng nếu cưới được Nguyễn Tư Giai thì sau này cũng là trợ giúp lớn cho cha và huynh trưởng ta.

Vả lại ta vốn đâu có hề hấn gì?

Mẹ ta suy nghĩ một lát liền cho phép họ vào nhà.

Nguyễn Tư Giai tựa vào lòng Phương Nghiêu, lúc lướt qua ta, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt, yếu ớt khẽ ngẩng lên, ánh mắt lộ vẻ khiêu khích.

Thật khiến người ta giận sôi máu.

Ta lầm bầm oán hận trở về viện, mẹ ta liền nối gót theo sau, còn mang theo cả danh sách hồi môn của ta.

Tất cả đã được trình lên quan phủ và ghi vào sổ sách cẩn thận.

Ta tiện tay lật xem, nào ngờ phát hiện mẹ ta đã giao bốn cửa hàng có lời nhất trong phủ cho ta.

Ta kinh ngạc ngẩng đầu.

Mẹ ta nhẹ nhàng nói: “Ta biết con chịu thiệt thòi nhưng ta chỉ có mỗi Hạc Minh là con trai, nó không thông minh, không tài giỏi bằng con cho nên ta không thể không lo cho nó.” 

“Tranh Nhi, con hiểu cho ta mà phải không?”

Ta hiểu… hiểu cái con khỉ!

“Mẹ à, người nói vậy sai rồi, Hạc An cũng là con trai của người mà. Nếu người chê hai đứa còn ít thì có thể bảo cha nạp thêm mấy tiểu thiếp, muốn sinh bao nhiêu thì sinh.”

Mẹ nhìn ta như nhìn kẻ dại: “Con do người khác sinh thì liên quan gì đến ta? Lại chẳng phải do ta dứt ruột đẻ ra.”

“Người như vậy là không được rồi.”

Ta lên giọng răn dạy: “Làm chủ mẫu thì phải rộng lượng, phải coi con cái của phu quân như con ruột của mình.”

Mẹ ta tức đến nghẹn họng, trừng mắt nhìn ta hồi lâu mới thở dài: “Đợi con được làm mẹ rồi sẽ biết.”

Nói rồi bà ấy xoay người rời đi, bỏ lại ta ở phía sau nói: “Con có thể thiên vị nhưng quyết không để một đứa con phải hy sinh vì người khác.”

[ – .]

Bước chân bà ấy khựng lại nhưng vẫn không quay đầu.

Mấy phần uất ức trong lòng ta nhanh chóng bị danh sách sính lễ kếch xù kia che lấp.

Ta đang hớn hở xem xét từng món một thì Nguyễn Tư Giai xuất hiện, nàng ta chẳng còn buồn giả vờ trước mặt ta nữa.

“Ngươi không thấy mình rất đáng thương sao?” 

“Mang danh là đại tiểu thư Nguyễn gia nhưng cha mẹ ngươi căn bản chẳng coi ngươi ra gì.” 

“Vì huynh trưởng mà gả ngươi cho kẻ đần độn thì thôi đi. Ngay cả ta, kẻ suýt chút nữa đã hãm hại ngươi, vậy mà bọn họ cũng có thể vì lợi ích mà dễ dàng tha thứ.” 

“Vị hôn phu của ngươi thì thích ta, cha mẹ ngươi thì bênh vực ta, Nguyễn Lưu Tranh, ngươi thật đáng thương!”

Nàng ta cười ha hả như thể báo được thù lớn, ta cũng chẳng rõ nàng ta lấy đâu ra ác cảm lớn vậy với ta chứ.

Ta bình thản nói: “Trên răng ngươi dính rau kìa.”

Nàng ta lập tức ngậm miệng, mặt đỏ bừng bừng.

Một lát sau mới nhận ra bị ta trêu đùa, nàng ta tức giận quát: “Ngươi bớt giả bộ ở đây đi! Giờ phút này, ngươi hẳn phải hận ta lắm nhỉ? Tiếc là ngươi chẳng làm được gì ta!”

Ta cười nhạt: “Ai bảo ta chẳng làm được gì? Ít nhất ta có thể đánh ngươi!”

Lời vừa dứt, ta liền vung tay giáng hai bạt tai “bốp bốp” lên mặt nàng ta. 

Nàng ta bị đánh đến ngây người: “Ngươi… đánh ta?”

“Ngạc nhiên lắm sao? Ngươi đã muốn bán ta đi rồi, ta không đánh ngươi mới lạ!”

Ta xoa xoa tay, da mặt nàng ta đúng là dày thật, đánh đến nỗi tay ta cũng rát cả lên.

Fanpage chính thức: Tiểu Lạc Lạc Thích Ăn Dưa, fl Lạc nhé, iu các bạn ❤️

Ngoài cửa chợt có tiếng bước chân truyền đến, Nguyễn Tư Giai vừa nãy còn mang vẻ oán độc bỗng chốc thay đổi sắc mặt.

“Tỷ tỷ, là do muội và Nghiêu lang có lỗi với tỷ. Tỷ đánh muội là đáng tội, chỉ cần tỷ nguôi giận, muội sẽ không dám kháng trả.”

Nàng ta nước mắt rưng rưng, dáng vẻ ai oán hệt như một đóa bạch liên chịu bao tủi hờn.

Ta mặc kệ người đến là ai, thấy nàng ta nói vậy ta nhanh tay thêm bốn bạt tai còn định tiếp tục thì Phương Nghiêu mắt đỏ ngầu xông tới.

“Nguyễn Lưu Tranh!”

Hắn che cho Nguyễn Tư Giai sau lưng, mặt mày dữ tợn như muốn ăn tươi nuốt sống ta: “Sao ngươi lại độc ác đến vậy! Tư Giai đã tốt bụng đến tạ tội. Vậy mà ngươi lại ra tay đánh nàng ấy!” 

“Nàng ấy còn chẳng chấp nhất chuyện ngươi vu khống nàng thông đồng với giặc, ngươi còn mặt mũi nào mà đánh nàng ấy sao!”

Nguyễn Tư Giai đúng là có bản lĩnh thật, Phương Nghiêu cũng thật ngu xuẩn, vậy mà lại tin rằng chuyện nàng ta toan tính hãm hại ta, là do ta tự đạo diễn để vu khống nàng ta.

Chẳng lẽ vì nàng ta cướp mất vị hôn phu của ta?

Thật nực cười, một nam nhân thôi mà, ta có đáng phải làm vậy không?

Tùy chỉnh
Danh sách chương