Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Tề Quốc Công phu nhân cho người dâng trà ngon nước tốt tiếp đãi ta, im lặng một hồi lâu mới lên tiếng: “Ta từng nghe A Trạm nhắc đến con.”
Ta kinh ngạc ngẩng đầu.
Nhị công tử phủ Tề Quốc Công – Sở Trạm, là bạn học của thứ đệ ta Nguyễn Hạc An. Chỉ là Sở Trạm là học trò Trị Sự Trai, Nguyễn Hạc An là học trò Kinh Nghĩa Trai.
Có một thời gian, ta cải nam trang đến Thái học nghe giảng. Khi đó, tùy tiện viết ra “Bình Cương Sách” khiến các phu tử khen không ngớt lời, nổi danh khắp chốn.
Sở Trạm vốn ngưỡng mộ kẻ mạnh, nhất định phải đòi kết nghĩa huynh đệ với ta. Sau khi biết ta là nữ nhi thì không còn đòi kết bái nữa nhưng lại càng thêm kính phục ta.
“Ta đã bảo rồi, nữ tử còn lợi hại hơn cả nam tử, bọn ta dùi mài kinh sử bao nhiêu năm như vậy cũng không bằng cô nương nghe giảng vài buổi.”
Không ngờ y lại nhắc đến ta với người nhà khiến ta không biết phải nói gì.
Tề Quốc Công phu nhân lại nói: “Ta rất thích con, nếu con thật sự nguyện ý…”
Phu nhân nhấn mạnh hai chữ “nguyện ý” nhưng lời còn chưa nói xong phu nhân lại cười khổ: “Ai mà lại thật sự nguyện ý cơ chứ? Nếu là ta thì ta cũng không nguyện ý.”
“Thôi bỏ đi, chi bằng đánh gãy đôi chân của huynh trưởng con cho lòng ta thanh thản.”
“Phu nhân.”
Ta thẳng thắn nhắc nhở bà: “Người không thấy chuyện này có gì kỳ lạ hay sao? Ngay cả con mà huynh trưởng còn không đánh lại thì làm sao có thể đánh lại Nhị công tử?”
“Cho dù là lỡ tay thì Nhị công tử cũng không có lý nào lại bị thương nặng đến vậy. Con đã cho người điều tra qua, ả đào kia tự xưng là Quỳnh Nương, là lần đầu tiên đến Hạnh Hoa Lâu, sau khi xảy ra chuyện thì bỗng dưng biến mất.”
Tề Quốc Công phu nhân lập tức đứng bật dậy, chén trà trong tay bà suýt chút nữa bị bóp nát.
Fanpage chính thức: Tiểu Lạc Lạc Thích Ăn Dưa, fl Lạc nhé, iu các bạn ❤️
“Ý con là có kẻ đã bày mưu tính kế hãm hại con trai ta?”
Ta đáp: “Con chỉ là một nữ tử khuê các, năng lực có hạn, chân tướng sự việc ra sao thì còn phải nhờ phu nhân bỏ công bỏ sức điều tra. Nhưng…”
Ta dừng lại một chút rồi tiếp lời: “Con từng học qua y thuật, biết đâu có thể chữa khỏi cho Nhị công tử.”
Tề Quốc Công phu nhân vẫn còn đang đắm chìm trong cảm xúc mãnh liệt muốn g.i.ế.c c.h.ế.t kẻ đã hãm hại con trai mình.
Đột nhiên nghe thấy câu này, bà ngẩn người một lúc, lộ ra vẻ mặt khó tin.
Dù sao thì cả đám thái y trong thái y viện cũng đã đến xem qua rồi.
“Con nắm chắc mấy phần?” Thanh âm của bà khẽ run run.
[ – .]
Ta không biết xấu hổ mà nói: “Chín phần.”
Ra khỏi phủ Tề Quốc Công, ta không lập tức trở về nhà mà lại đi đến Thái học.
Mấy người ở Thái học đều quen ta. Họ biết ta đến tìm Nguyễn Hạc An, bèn giúp ta đi gọi đệ ấy.
Ta đứng đợi trước cổng một lát, không biết Phương Nghiêu đã đến từ lúc nào.
Hắn đánh giá ta từ trên xuống dưới rồi cau mày nói: “Sao nàng lại mặc y phục của Tư Giai? Xem ra nàng đã biết hết cả rồi. Vậy ta cũng không giấu nữa, ta và Tư Giai là tâm đầu ý hợp.”
“Ta biết nàng vẫn còn vương vấn ta nhưng sau này đừng làm những chuyện như vậy nữa.”
“Cho dù nàng có bắt chước Tư Giai thì nàng cũng không phải là nàng ấy, ta đã không còn thích nàng nữa rồi. Học đòi bắt chước mà còn không ra gì khiến ta càng thêm ghét bỏ.”
Phương Nghiêu từ hai năm trước đã bất mãn với ta rồi, hắn từng nhiều lần nói rằng, nữ tử nên giống như Nguyễn Tư Giai nhu thuận yên tĩnh, an phận thủ thường.
Không nên lộ diện trước mặt người đời, bàn luận chuyện chính sự như đám nam nhân.
Sau này, hắn cố ý xa lánh ta cho nên ta đã cho người theo dõi hắn mấy lần mới biết hắn và Nguyễn Tư Giai thường xuyên lén lút hẹn hò.
Vì vậy cho dù không có chuyện huynh trưởng đánh bị thương Sở Trạm thì ta cũng sẽ tìm cơ hội để từ hôn.
Ta nhìn về phía sau lưng hắn mà vẫy tay: “Hạc An.”
Sau đó, ta không thèm liếc nhìn hắn lấy một cái mà trực tiếp lướt qua hắn, đi đến trước mặt Nguyễn Hạc An.
Hạc An quả là liệu sự như thần: “Tỷ tỷ, có phải là có việc gì cần đệ đi làm không?”
Ta gật đầu, dặn dò đệ ấy tỉ mỉ xong liền lấy túi tiền lộ phí mà Nguyễn Tư Giai đã chuẩn bị cho ta ra, chia cho đệ ấy một nửa.
Đệ ấy nhất quyết không nhận: “Đủ tiêu rồi mà, bọn đệ còn được phát tiền trợ cấp nữa.”
Ta nhét vào tay đệ ấy: “Đồ người ta cho, không lấy thì thiệt đó.”
Phương Nghiêu vẫn luôn không rời đi, đợi đến khi ta và Hạc An nói chuyện xong, lúc ta định đi thì hắn lại bám lấy ta.
“Lạt mềm buộc chặt? Ta nói cho nàng biết Nguyễn Lưu Tranh. Nàng có làm gì thì cũng vô dụng thôi, ta một lòng một dạ với Tư Giai, ta khuyên nàng vẫn nên sớm quên ta đi…”
Ta trợn mắt rồi nhanh chóng bước đi, vừa đi vừa lấy tay phẩy phẩy trước mũi: “Thối quá, thối quá…”
Phương Nghiêu: “…”