Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/9f8qKa506B
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Ta trở về nhà thì vừa hay gặp Nguyễn Tư Giai đang diễn trò.
Nàng ta khóc lóc ôm lấy chân ẹ ma, trên đầu còn quấn băng gạc, sau gáy lờ mờ có vết m.á.u thấm ra.
“… Con có lòng tốt đến thăm tỷ tỷ, tỷ tỷ lại đánh ngất con rồi mặc y phục của con bỏ trốn.”
“Bình thường tỷ ấy tùy hứng thì thôi đi nhưng vào lúc này sao tỷ ấy có thể bỏ mặc Nguyễn gia được chứ? Hạc Minh ca ca là huynh trưởng ruột thịt của tỷ ấy mà tỷ ấy còn có thể nhẫn tâm đến vậy?”
Nàng ta nước mắt lưng tròng: “Đều là do con sơ suất nên mới để tỷ tỷ trốn thoát. Tất cả đều là lỗi của con, nếu không tìm lại được tỷ tỷ thì xin để con gả cho Sở Nhị công tử thay Hạc Minh ca ca chuộc tội!”
Ta có chút ngớ người.
Thì ra nàng ta tốn tiền tốn sức lại còn tự làm mình bị thương, không phải là vì muốn gả cho Phương Nghiêu mà là vì muốn gả cho Sở Trạm à?
Mẹ ta cũng ngớ người: “Ơ, không phải hạ nhân đã về bẩm báo rằng con bé đã vào phủ Tề Quốc Công rồi sao?”
Nguyễn Tư Giai sững người, lập tức nói: “Đó chỉ là che mắt thôi, tỷ ấy muốn cắt đuôi những kẻ theo dõi mình.”
Nói như vậy cũng có lý nhưng mà…
Mẹ ta không để nàng ta dắt mũi mà nói một cách thấu đáo: “Nhưng con bé đường hoàng bước ra khỏi cửa lớn kia mà,vậy tại sao lại phải tốn công vô ích đánh bị thương con?”
Nguyễn Tư Giai ngẩn người, nàng ta cho rằng mọi chuyện đều nằm trong lòng bàn tay mình nhưng ai ngờ ta lại không làm theo lẽ thường.
Ta nhịn không được cười thành tiếng, cả đám người trong phòng đồng loạt nhìn về phía ta.
Ánh mắt của Nguyễn Tư Giai bỗng dưng thay đổi.
Ta ném túi tay nải mà nàng ta đã chuẩn bị cho ta đưa mẹ: “Nguyễn muội muội khuyên con bỏ trốn, còn nói huynh trưởng là đồ vô dụng, không đáng để con giúp.”
“Con nghĩ cha mẹ đã nuôi nấng dạy dỗ con nên người, con không thể làm kẻ vong ơn bội nghĩa được nên đã làm theo lời mẹ đi đến phủ Tề Quốc Công.”
Nguyễn Tư Giai thét lên: “Tỷ nói bậy, không phải, muội không có!”
Ta lại móc trong người ra một miếng ngọc bội hình phật thủ màu xanh lục, nói một cách mập mờ: “Đây là Tề Quốc Công phu nhân ban cho con để con tiện đường ra vào phủ Tề Quốc Công.”
Fanpage chính thức: Tiểu Lạc Lạc Thích Ăn Dưa, fl Lạc nhé, iu các bạn ❤️
Mẹ ta còn gì mà không hiểu nữa, người cho Nguyễn Tư Giai một bạt tai như trời giáng: “Đồ dơ bẩn!”
Nguyễn Tư Giai trên đầu vốn đã có vết thương, cái tát này của mẹ ta khiến nàng ta ngất lịm đi.
Cha ta kinh hãi: “Đừng đánh c.h.ế.t nó!”
————–
[ – .]
Sau khi tỉnh lại, Nguyễn Tư Giai không dám bước chân ra khỏi cửa phòng nữa, mẹ đòi đuổi nàng ta đi nhưng Cha ta không đồng ý.
“Nó vốn không có nơi nương tựa lại là đứa mồ côi, dù gì cũng là người cùng dòng tộc…”
Mẹ ta đáp: “Nó đã bày mưu tính kế hãm hại Tranh Nhi.”
Khi đối diện với người ngoài, tình mẹ con mà bà ấy dành cho ta bỗng dưng lại quay về rồi.
Cha ta ngượng ngùng đáp: “Nào có tính toán gì, ta nghĩ Tranh Nhi dù sao cũng là con gái ruột thịt, để con bé gả cho kẻ sống dở c.h.ế.t dở đó, ta cũng không đành lòng.”
“Nay Tư Giai đã có tâm nguyện này, chi bằng nhận nó làm nghĩa nữ rồi cho nó thay Tranh Nhi xuất giá.”
Mẹ ta hừ lạnh: “Ông tưởng phủ Tề Quốc Công là nơi mèo chó nào cũng chứa chấp chắc? Đến Tranh Nhi nhà ta, họ còn phải cân nhắc thì làm sao đến lượt Nguyễn Tư Giai?”
Xem ra ta vẫn còn giá trị chán.
Ta không lên tiếng bởi chẳng bao lâu nữa, Nguyễn Tư Giai có muốn thì cũng không thể ở lại.
Đại Lý Tự Thiếu Khanh dẫn người tới cửa.
Cha mẹ ta cứ ngỡ họ đến bắt huynh trưởng, hoảng hốt đến mặt mày trắng bệch. Ai ngờ, họ lại đến bắt Nguyễn Tư Giai.
“Có kẻ tố cáo Nguyễn cô nương thông đồng với thổ phỉ.”
Nguyễn Tư Giai đã toan tính hãm hại ta, ắt chẳng màng đến chuyện ta trở về.
Những kẻ mà nàng ta gọi là người tiếp ứng, chắc chắn không phải hạng lương thiện.
Còn là sơn phỉ hay kẻ nào khác thì cứ giao cho Đại Lý Tự xét hỏi.
Cũng nhờ có tiểu công tử nhà Đại Lý Tự Thiếu Khanh thân thiết với Hạc An nên đệ ấy mới nài nỉ được.
Trong trường hợp thiếu chứng cứ thì buộc phải đến Đông Giao một chuyến.
Mẹ ta giận tím mặt, rồi lập tức sai người mang đồ đạc của Nguyễn Tư Giai quăng ra khỏi cổng.
Lần này, cha ta chẳng dám hé răng nửa lời.
Ta đến phủ Tề Quốc Công chữa bệnh cho Sở Trạm.
Trước hết, ta sai người dọn một bàn tiệc toàn món Sở Trạm ngày thường yêu thích rồi dặn dò thêm, trong thời gian ta chữa bệnh, trừ khi giặc giã xâm lăng nếu không bất kỳ ai cũng không được quấy rầy.
Ta giải thích với Tề Quốc Công phu nhân: “Đây gọi là liệu pháp tình cảnh, để bệnh nhân đắm mình trong những hồi ức cũ, kích thích não bộ hoạt động trở lại.”
Tề Quốc Công phu nhân không hiểu lắm nhưng vẫn tôn trọng.