Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/1Vn8bGYtgf
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Nguyễn gia sớm đã náo loạn cả lên.
Huynh trưởng ta được giải oan, mừng rỡ đến nhảy cẫng lên: “Ta coi hắn là huynh đệ, ai ngờ hắn lại muốn hại c.h.ế.t ta!”
Rồi hắn nhìn ta, căm hận nói: “Muội thật là vô phúc, nếu sớm thừa dịp Sở Nhị công tử hôn mê mà gả cho hắn, giờ này đã là Nhị thiếu phu nhân danh chính ngôn thuận của phủ Quốc Công rồi.”
Cha ta cũng thấy tiếc hùi hụi nhìn xe đầy ắp đồ đạc của ta mà đỏ mắt: “Vậy… Tranh Nhi này, con không cần gả cho Sở nhị công tử nữa, vậy của hồi môn kia…”
Ông ấy liếc nhìn mẹ ta.
Fanpage chính thức: Tiểu Lạc Lạc Thích Ăn Dưa, fl Lạc nhé, iu các bạn ❤️
Mẹ ta hiểu ra, trừng mắt nhìn ta: “Vậy ra Quốc Công phu nhân tặng ngọc bội cho con không phải là đồng ý hôn sự mà là để con tiện bề chữa bệnh cho Sở nhị công tử? Con vẫn luôn lừa gạt chúng ta!”
Ta vô tội nhìn bà ấy: “Con đâu có nói Quốc Công phu nhân đồng ý hôn sự đâu, con có nói một chữ nào đâu!”
“Nhưng con đã nhận sính lễ rồi! Đó là một nửa gia sản của chúng ta! Uổng công ta còn thấy áy náy với con! Uổng công ta vẫn luôn muốn bồi thường cho con!”
Bà ấy nghiến răng nghiến lợi gầm lên.
“Con có từng nghĩ, chỉ với chút y thuật cỏn con của con, lỡ không chữa khỏi cho Sở Nhị công tử thì hai chân huynh trưởng con sẽ tan tành mây khói! Sao con dám đem huynh trưởng ra mạo hiểm? Con đúng là đồ m.á.u lạnh!”
Ta nhìn bà ấy, cười lạnh: “Nói về m.á.u lạnh, sao con bì lại được với người?”
Huynh trưởng chỉ thẳng vào ta mà mắng: “Đồ ích kỷ, chỉ biết nghĩ cho bản thân! Thảo nào Phương Nghiêu không cần muội! Chắc hẳn hắn bày kế hãm hại Sở Nhị công tử cũng là để thoát khỏi muội!”
Huynh trưởng chỉ nói đúng một nửa.
Phương Nghiêu tuy muốn hủy hôn với ta nhưng chưa đến mức mạo hiểm lớn đến vậy.
Sở dĩ hắn chọn Sở Trạm, là vì hắn đố kỵ với y.
Hắn và Sở Trạm cùng là học trò Trị Sự Trai của Thái Học, đều là những học trò xuất sắc nhất nhì nhưng hễ cứ đến kỳ thi, hắn lại bị Sở Trạm đè đầu cưỡi cổ, bị đám bạn học trêu chọc là “lão nhị ngàn năm.”
Nếu chỉ có vậy thì thôi đi, đằng này Sở Trạm còn tuấn tú hơn hắn, cao lớn hơn hắn, gia thế cũng hơn hẳn hắn.
Hắn thì cố gắng hơn Sở Trạm nhưng thành tích vẫn chẳng bằng người ta.
Nghĩ đến thật khiến người ta tức lộn ruột.
Vả lại Phương Nghiêu vốn chẳng phải kẻ có lòng dạ tốt. Vì thế hắn và Nguyễn Tư Giai bàn đi tính lại, liền nảy ra cái kế độc ác này.
[ – .]
Vừa có thể thuận thế hủy hôn với ta, lại vừa có thể trừ khử Sở Trạm.
Một mũi tên trúng hai con nhạn.
Hóa ra kẻ thông minh nhất thiên hạ lại là hai người bọn họ.
Chỉ tiếc rằng, bọn họ tính trăm phương nghìn kế cũng chẳng ngờ tới, khi hắn và Nguyễn Tư Giai đang bàn bạc kế sách, ta và Sở Trạm lại ở ngay tại gian phòng bên cạnh đã nghe rõ mồn một.
Có lẽ bọn họ không biết, tửu lâu này là sản nghiệp của Sở Gia.
Sở Trạm đã sớm để mắt đến ta, vẫn luôn rình mò sơ hở của Phương Nghiêu.
Sau khi biết hắn và Nguyễn Tư Giai tư thông liền cố ý sai người dẫn dụ bọn họ đến gian phòng đặc biệt, rồi mời ta và Hạc An đến gian phòng kế bên uống rượu ngâm thơ, tiện thể vạch trần gian tình.
Y biết rõ, với tính tình của ta, một khi đã biết vị hôn phu tư thông với nữ nhân khác, ắt hẳn sẽ không cam tâm gả cho hắn.
Chỉ là y hoàn toàn không ngờ Phương Nghiêu kia không những cùng Nguyễn Tư Giai tư tình vụng trộm mà vụ việc còn liên quan tới cả y.
Vậy nên, bọn ta bèn tương kế tựu kế.
Xem ra, Phương Nghiêu đối với Nguyễn Tư Giai đích thị là thật lòng, bị gãy cả hai chân rồi mà vẫn khư khư không chịu khai ra nàng ta.
Nguyễn Tư Giai từ đó cả ngày sống trong thấp thỏm lo âu, sợ rằng một ngày nào đó, Tề Quốc Công phu nhân cũng xông vào Nguyễn gia, đánh gãy đôi chân của nàng ta.
Vì vậy nàng ta còn cố tình đi tới Phương gia một chuyến rồi ra sức an ủi Phương Nghiêu, bày tỏ dù hắn có thành ra bộ dạng gì, nàng ta cũng tuyệt đối không rời không bỏ.
Điều này khiến Phương Nghiêu vô cùng cảm động.
Cha mẹ Phương Nghiêu cũng chẳng còn dám kén cá chọn canh, giờ phút này vẫn còn có cô nương nguyện ý gả cho Phương Nghiêu, bọn họ nhất định cảm tạ trời đất. Sợ Nguyễn Tư Giai đổi ý, họ vội vã tới Nguyễn gia dâng sính lễ.
Cha mẹ ta lúc này lại đổi ý, không muốn gả nữa.
Phương gia đắc tội phủ Tề Quốc Công, Phương Nghiêu lại thành kẻ tàn phế, tiền đồ mờ mịt, thân gia như vậy còn có thể giúp ích được gì?
Nguyễn Tư Giai khóc sướt mướt “Bá phụ, bá mẫu như ân nhân cứu mạng của con nếu người không đồng ý, con cũng không dám xuất giá.”
Thật thú vị làm sao.
Nhị Sở công tử kia nửa sống nửa chết, nàng ta còn nguyện ý gả.
Phương Nghiêu chỉ mới gãy đôi chân mà nàng ta đã vội vã đổi ý.