Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/6fX9LBLQB1

302

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 6

Thanh Sơn thúc mỗi khi nhìn mẹ còn quên cả ăn thịt, thúc ấy thích mẹ còn hơn cả thích thịt.

Sáng hôm sau, Thanh Sơn thúc mang tới một túi tiền, cũ kỹ mà bên trong đổ ra mấy thỏi bạc với nhiều đồng tiền đồng. 

Thúc đẩy túi qua cho mẹ, nói:

“Đây là sính lễ, nếu chưa đủ, ta sẽ đi kiếm thêm.”

Mẹ đếm xong, chẳng do dự chút nào mà nhận lấy.

Nhà ta cũng chuẩn bị của hồi môn. Nhà thúc vẫn còn là mái tranh, còn nhà ta là nhà đất, về sau thúc sẽ chuyển tới ở cùng mẹ con ta.

Ngày thành thân, Điền thẩm dẫn người đến treo đầy sắc đỏ khắp nhà. 

Ta với Lưu Tiểu Hoa vừa giúp một tay vừa bóc kẹo cho vào miệng. 

Điền thẩm nói số kẹo này là để ta “đổi miệng”, ăn rồi thì phải gọi Thanh Sơn thúc là cha.

Ta ăn nhiều lắm, nên khi họ bái đường xong, tiếng “cha” của ta vang to hơn ai hết.

Mâm cỗ hôm đó món nào cũng ngon, tám món mặn tám món chay, là bữa tiệc lớn nhất đời ta.

Những thím khác, vừa gắp thức ăn vừa không quên buôn chuyện.

Có thím từng đến nhà ta dạm ngõ, nay mặt mày khó coi, bĩu môi lầm bầm:

“Cưới một phụ nhân mặt vàng da sạm, cái gã Lưu Thanh Sơn kia chắc đầu óc có vấn đề.”

Vị thím nhà trưởng thôn trừng mắt: “Nhà người ta đại hỷ, không ăn thì về đi.”

Một thím khác phụ họa:

“Vàng thì sao, vàng thì nhiều kinh nghiệm. Dư muội thật có phúc, hai mươi sáu tuổi rồi mà còn cưới được trai trẻ khỏe mạnh như thế. Mọi người nhìn cơ bắp của Thanh Sơn huynh xem, đêm nay không biết giường có trụ nổi không nữa.”

Thím ấy vừa nói, Điền thẩm đã vội bịt tai ta lại. 

Ta còn muốn bảo Điền thẩm đừng bịt nữa, ta nghe rõ hết rồi.

Vả lại, giường trong buồng cha mẹ là cha ta mới đóng, làm sao mà sập được!

15

Cha mẹ con cái đều đủ cả, nhà ta giờ là một gia đình trọn vẹn.

Cả nhà trọn vẹn thì chỉ còn một chuyện phải lo: kiếm tiền, kiếm tiền, lại kiếm tiền.

Kiếm được tiền, nhà ta sẽ xây được nhà bằng gạch, được ăn thịt nhiều hơn, trong áo quần còn có thể độn bông cho ấm.

Ta còn nhỏ, mọi việc kiếm tiền trong nhà đều là cha mẹ lo liệu.

Mẹ ta chủ yếu làm mấy bộ quần áo, giày dép mang đi bán. Cha ta thì giỏi hơn, cha làm thợ mộc.

Cha kể, năm mười bốn tuổi, người cao lớn vượt bọn cùng lứa, cha mẹ nuôi thấy cha chỉ một mình cũng có thể quật ngã cả nhà, sợ quá nên đuổi đi. 

Cha bèn xin theo học nghề thợ mộc, chịu bị đánh chửi, làm không công tám năm mới thành nghề.

Đến ngày học thành, nghe tin trong làng ta có một đứa trẻ hoang, cha bèn đổi họ theo họ lớn của làng là họ Lưu, định bụng ở lại, nuôi dưỡng ta.

Có lẽ ông trời thương người tốt, nên cha mới gặp được mẹ, có một mái ấm thực sự như bây giờ.

Quầy đồ mộc của cha đặt ở trấn trên, còn quần áo, giày dép mẹ may thì nhờ cha mang đi bán hộ. 

Nhưng hồi đó nhà ta chưa có danh phận, chẳng tiện gì ra mặt.

Giờ thì khác rồi, có danh phận rồi, mẹ dẫn ta đi thăm quầy bán đồ ở trấn.

Đồ mộc cha làm giống hệt con người cha, vững chãi, chắc chắn. 

Dân quanh vùng đều biết tiếng, nhà ai thiếu bàn ghế liền đến mua. 

Nhưng đồ gỗ tốt thì bền, nhà thường cả chục năm chưa chắc đã mua một cái mới.

Năm ngoái mẹ góp ý cho cha, bảo cha kéo ghế mang qua mấy làng giàu buôn bán, mới kiếm được hơn mười lượng bạc.

Năm nay không còn làng để bán nữa, mẹ lại nghĩ ra chuyện khác.

Năm đó, để cưới mẹ, cha đóng hẳn cho mẹ một bộ đồ gỗ chạm khắc hoa, chim, lựu, cả hình mấy đứa bé mập mạp nữa.

Mẹ bảo sống từng này tuổi chưa thấy nhà ai trong làng có của hồi môn đẹp đến thế.

Mẹ hỏi cha: “Thế sao không làm đồ giống vậy, chuyên bán cho người sắp cưới? Tay nghề của chàng, ở trấn không ai hơn đâu.”

Cha gãi đầu: “Nhưng trên trấn không ai mua cả. Sư phụ ta từng thử rồi, để nguyên cả bộ, không ai hỏi giá. Ai cũng thích mua loại không chạm khắc, chỉ dán chữ hỷ lên làm đồ cưới thôi.”

Sư phụ của cha vốn là thợ mộc trong thành, về trấn chăm cha mẹ già, mới có nghề này. Năm ngoái cha mẹ mất, sư phụ lại trở về thành làm thợ cả.

Mẹ lại hỏi: “Sư phụ để nguyên cả bộ bán à?”

Cha gật đầu:

“Đúng thế, giống như bộ ta đóng cho nàng vậy, sư phụ tốn bao công, tính mở hàng mà không ai hỏi, tức đến nỗi không thèm làm đồ chạm nữa. Ta học được bài đó rồi, nên cũng chẳng làm.”

Mẹ nghe xong, hôm ấy ngồi ở quầy đồ mộc một ngày, về nhà thì trầm ngâm mãi.

Sáng hôm sau, mẹ dẫn ta đi khắp làng, tới tận từng nhà có con trai con gái sắp cưới, mở miệng là khoe bộ đồ cưới nhà mình.

Điền thẩm là người đầu tiên đáp lời, vừa mừng vừa tiếc nuối:

“Bộ ấy thì đẹp thật, Đại ca nhà ta sắp lấy vợ, nếu sắm được bộ ấy làm của hồi môn thì nở mày nở mặt biết bao. Chỉ tiếc là đắt quá, phải tới mười mấy lượng bạc. Có cũng chẳng dám mua, thà để dành lo cho tụi nhỏ ngày thường còn hơn.”

Mẹ liền dò hỏi: “Thế nếu không mua cả bộ, chỉ bỏ một lượng rưỡi bạc lấy một đôi rương gỗ khắc hoa lựu thì sao?”

Mắt Điền thẩm sáng rực:

“Vậy thì được đấy! Dù sao cũng phải sắm rương cho tụi nó. Mua thường thì cũng vài trăm văn rồi. Hoa lựu lại là tượng trưng cho nhiều con cháu, thêm ít tiền mà lấy cái điềm lành, ta vẫn sẵn lòng.”

16

Ta cũng chẳng hiểu đầu óc mẹ nghĩ thế nào, chỉ biết mẹ ngẫm một hồi liền bảo cha: sư phụ của cha khi xưa sai ở chỗ làm nguyên một bộ đồ, lại còn chạm trổ cầu kỳ quá.

Ở quê, mấy ai biết chạm trổ, ai nấy đều thích đồ rẻ, dùng được là tốt rồi. 

Đột nhiên thấy cả một bộ to tướng chạm hoa chạm lá, ai cũng sợ, chẳng dám lại gần hỏi, lỡ hỏi rồi lại sợ giá, không khéo hỏi xong lại hết hồn.

Tùy chỉnh
Danh sách chương