Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/AUjrty3sB1
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Đang loay hoay không biết làm sao, bỗng có một đôi tay lớn vươn ra, cầm lấy chiếc rìu của ta, chặt mấy nhát là cây đã thành từng khúc, lại còn buộc lại gọn gàng bằng dây thừng.
Đó là một hán tử to lớn, cao lừng lững, dù trời đã sắp vào đông mà vẫn chỉ mặc một lớp áo mỏng.
Ta lén sờ thử tay hắn, không hề lạnh, mà nóng như lửa.
Ôi, nếu mùa đông có hắn ở trong nhà, chắc ấm như có một đống củi vậy.
Mẹ không nhận bó củi ấy, để nguyên tại chỗ rồi nói:
“Cảm ơn vị huynh đệ, nhưng huynh chỉ giúp được một lần chứ không giúp mãi được, chúng ta vẫn phải tự mình làm thôi.”
Nói xong, mẹ lại xách rìu, gọi ta đi chặt cây tiếp theo.
8
Trong làng chẳng có ai mà ta không biết mặt, chỉ riêng vị thúc kia là ta chưa từng gặp.
Xuống núi xong, ta liền chạy đi hỏi thăm Lưu Tiểu Hoa.
À đúng rồi, từ khi cái quần của ta không còn lỗ thủng nữa, Lưu Tiểu Hoa cuối cùng cũng chịu chơi với ta rồi.
Nàng bẻ một góc nhỏ viên kẹo quý nhất của mình, chia cho ta:
“Giờ ngươi có mẹ rồi, sẽ không tranh giành mẹ với ta nữa, vậy thì ta chơi với ngươi một lúc cũng được.”
Thì ra trước kia nàng nghe lén ở góc tường, biết được Điền thẩm với Lưu thúc từng bàn nhau liệu có nên nhận nuôi ta hay không.
Nàng khóc mãi, Điền thẩm mới thôi. Thế nên nàng không thích ta, sợ ta giành mất mẹ của nàng.
Lưu Tiểu Hoa bĩu môi nói:
“Ta chỉ có mấy ca ca, trong nhà chỉ có mình ta là con gái. Hoa cài tóc mẹ làm chỉ cho mình ta dùng, kẹo cha mua cũng để dành cho ta ăn. Ta không muốn chia cho ngươi, như thế có phải là rất hợp lý không?”
Ta vuốt áo mới trên người, ừ, hợp lý thật. Đồ mẹ ta làm, ta cũng chẳng muốn chia cho ai.
Kẹo quý lắm, nàng không chia cho mấy đứa nhỏ khác, mà đã chia cho ta, thế là chúng ta thành bạn thân nhất.
Ta cất củi về nhà xong, chạy đi hỏi nàng:
“Tiểu Hoa, Tiểu Hoa, ngươi biết làng mình có người mới không? Chính là người to cao lực lưỡng ấy.”
Đôi mắt nàng sáng rực: “Biết chứ, hắn chuyển đến nửa tháng rồi, ở căn nhà cũ của mẹ ngươi đấy. Hắn mua lại của làng, sau này cũng thành người làng mình rồi.”
Thời gian qua ta bận chăm mẹ, bảo sao không biết.
Hắn chặt củi khỏe như thế, ta nghĩ phải thuê hắn chặt giúp nhà mình. Mẹ bảo không được ăn trộm, thuê người chắc là được.
Ta chạy đến căn nhà cũ, cầm theo hai mươi đồng, hỏi hắn:
“Thúc thúc, số tiền này, ta muốn thuê thúc lên núi chặt củi cho nhà ta năm ngày, được không?”
Đây là tiền mẹ chia cho ta từ mấy bao lì xì, bảo là để lấy hên.
Ta cấy lúa cho nhà địa chủ họ Trịnh năm ngày cũng được hai mươi đồng, thuê người chặt củi chắc cũng vậy thôi.
Ta ngước mắt trông đợi, hắn nhận lấy tiền, mặt chẳng lộ vẻ gì, chỉ gật đầu:
“Được, ngày mai ta lên núi chặt cho.”
9
Để tạo bất ngờ cho mẹ, ta dặn trước với vị thúc thúc tên là Lưu Thanh Sơn ấy, bảo thúc ấy cứ đi chặt củi riêng, chặt xong rồi cùng nhau đem về nhà ta.
Năm ngày sau, trong sân nhà ta có một đống củi nho nhỏ, là do ta với mẹ tự chặt.
Thanh Sơn thúc lại kéo về một đống lớn, đủ chất đầy mấy chục lần đống củi trong sân, còn nhiều hơn cả Lưu thúc dẫn mấy ca ca của Lưu Tiểu Hoa đi chặt nữa.
Mẹ với ta nhìn đống củi mà ngây cả người, ta nhảy cẫng tới bên Thanh Sơn thúc, vui mừng reo:
“Chừng này đủ cho nhà ta đốt cả mùa đông rồi, thúc thật lợi hại!”
Mẹ nhíu mày hỏi ta: “Là con tự đi nhờ người ta sao?”
Ta vội vàng lắc đầu: “Không có đâu, con trả tiền đàng hoàng, thuê thúc ấy năm ngày, hai mươi đồng liền!”
Mẹ thở phào, vội vào nhà lấy thêm rất nhiều tiền, chiếm quá nửa số tiền trong hòm, đưa cho Thanh Sơn thúc:
“Thật ngại quá, con ta còn nhỏ, chưa biết gì. Chỗ củi này đem bán ở trấn cũng được mấy trăm đồng đấy. Ta gửi trước cho thúc bấy nhiêu, số còn lại chờ đến mùa xuân sẽ trả nốt.”
Thanh Sơn thúc lấy ra hai mươi đồng ta đưa, lầm lì nói:
“Đã nói là hai mươi đồng thì chỉ lấy hai mươi đồng.”
Nói rồi, thúc ấy đặt nốt đống củi cuối cùng xuống, không ngoảnh đầu lại mà bỏ đi.
Mẹ đuổi theo mãi đến tận căn nhà cũ, nhưng thúc ấy nhất quyết không mở cửa.
Về đến nhà, mẹ chỉ vào ta: “Con ngồi xuống đây, mẹ dạy cho con biết thế nào là tính tiền công.”
Mẹ đếm trên đầu ngón tay mà bảo:
“Nhà địa chủ họ Trịnh cho con cấy lúa năm ngày là vì thấy thương tình, cho con ăn năm bữa cơm rồi trả thêm hai mươi đồng. Chứ làm công thực sự, chẳng ai thuê đứa trẻ vài tuổi cả. Còn người như Thanh Sơn thúc, chỉ làm năm ngày thôi cũng phải trả hai, ba trăm đồng. Huống chi cả đống củi kia, mùa đông này đem bán cũng được năm, sáu trăm đồng ấy chứ.”
Mẹ thở dài: “Vậy là ta mắc nợ lớn rồi. Nhóc con, chuyện là do con gây ra, mai theo mẹ, mang khăn lau với chổi đi sang đó cho ta.”
10
Sáng sớm hôm sau, mẹ đã dẫn ta xuất phát, còn sớm hơn cả khi Thanh Sơn thúc rời nhà.
Lần này, cửa nhà thúc ấy chẳng thể nào đóng lại được.
Mẹ đặt ta đứng ngay ngưỡng cửa, ngăn không cho thúc đóng cửa rồi bảo:
“Hoặc là cho hai mẹ con ta giúp dọn dẹp nhà cửa, hoặc là thúc đem hết số củi ấy đi, tự chọn đi.”
Có lẽ mẹ dọa thật, khiến Thanh Sơn thúc hơi luống cuống, chỉ gãi đầu, chẳng nói gì, để mặc cửa mở rồi bỏ đi luôn.
Nhà cũ vẫn tồi tàn như xưa, chỉ sạch hơn chút xíu so với hồi mẹ còn ở đó.
Hai mẹ con ta dọn đến mức lưng không thẳng nổi nữa mới tạm gọi là giống nhà người ta. Quét đến bếp thì thấy trong nồi vẫn còn chút cháo.