Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/8zvG0FGtc0
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Tay ta siết chặt, cố không để lộ chút gì khác thường. Mẹ chẳng buồn liếc ta, chỉ đáp nhẹ nhàng:
“Lúc sinh đứa lớn, ta bị tổn thương, đời này chỉ có mỗi Trân nhi là con thôi. Kiếm thêm cho con ít của hồi môn mới là chuyện cần lo.”
“Đứa lớn” chính là người huynh trưởng tên Lưu Sinh.
Người trong làng lúc đầu nhìn cha ta bằng ánh mắt đầy thương cảm, nhưng thấy cha vẫn vui vẻ, chẳng màng để ý, lại có người bóng gió hỏi cha có muốn đổi vợ không, thì cha liền giơ rìu đuổi đánh.
Về sau, ai nhìn ta cũng tràn đầy ngưỡng mộ, mấy thím nhiều chuyện không kìm được mà thở dài với ta:
“Tiểu Trân nhi, con có phúc thật đấy!”
Các bà ấy nói chẳng sai, ta đúng là rất có phúc, bởi chuyện cha mẹ âm thầm bàn tính, ta đều nghe thấy hết.
Trước khi họ hỏi mẹ ta chuyện ấy, đám người trong làng đã xì xào từ lâu, ta có Lưu Tiểu Hoa làm bạn, chuyện gì cũng biết.
Nhưng ta không dám hỏi, ta sợ cha mẹ sẽ cười bảo ta sắp có đệ đệ muội muội rồi.
Ta là đứa nhỏ nhen, chuyện gì dính đến cha mẹ ta cũng đều để tâm.
Mẹ nghĩ ta không biết, mỗi lần đi viếng Lưu Sinh ca ca đều tìm cách cho ta đi nơi khác, không cho ta theo.
Ta biết, mẹ không muốn nói với huynh ấy là mình có con mới, mẹ sợ huynh ấy sẽ giận mình.
Ta nghĩ, ai mà chẳng thương con ruột hơn, nếu cha mẹ có thêm con, nhất định sẽ yêu thương nó hơn ta.
Ta không dám hỏi, chỉ dám lén quan sát.
Nếu một ngày mẹ có thai, ta sẽ cố gắng chúc phúc cho mẹ, cũng sẽ cố gắng chuẩn bị cho trái tim mình một chiếc hộp, cất nó đi để không ai làm đau nó.
Nhưng khi ta còn lặng lẽ thấp thỏm như chuột, ta nghe thấy mẹ nói với cha rằng mình sẽ không sinh thêm con nữa.
Mẹ tựa vào vai cha, khẽ nói xin lỗi, bảo rằng:
“Cho đến bây giờ, trong lòng ta, con trai vẫn quan trọng hơn Trân nhi. Thanh Sơn, ta không dám sinh thêm, ta sợ mình sẽ thiên vị. Nếu khi xưa không có Trân nhi, có lẽ ta đã c.h.ế.t rồi. Ta không muốn làm con bé đau lòng. Nếu chàng không chịu được, chúng ta hòa ly vậy.”
Cha trừng mắt giận dữ: “Hòa ly là chuyện có thể nói bừa sao?”
Thấy mắt mẹ đỏ hoe, cha lại nhẹ giọng dỗ:
“Được được được, không sinh thì không sinh. Nương tử, ta không gạt nàng đâu, trước khi đến làng này, ta đã chẳng định sinh con nữa rồi. Khi ấy ta còn chẳng định lấy vợ, chỉ muốn nuôi một đứa nhỏ không cha không mẹ. Ta vốn không biết cha mẹ mình là ai, đã không có gốc rễ gì mà nối dõi, chỉ cần có Tiểu Trân là đủ.”
Chỉ cần có Tiểu Trân là đủ rồi.
Ta đứng ngoài cửa, hướng lên trăng thầm thề rằng: đời này, vì bất cứ ai, ta cũng sẽ không rời khỏi cha mẹ mình.
19
Ta có thể bình an lớn lên ở làng này, bởi trong làng không có ai thực sự xấu.
Ngay cả nhà Lưu Nhị Ngưu, dù có xấu tính, năm ấy cũng không bớt đi cân gạo nào đáng lẽ phải giao cho mẹ ta.
Đến khi mẹ thành thân với cha, không còn là người nhà họ Lưu nữa, mới thôi không chu cấp nữa.
Chuyện mẹ giấu, mọi người trong làng dù có bàn tán sau lưng, ngoài mặt đều an ủi:
“Có Trân nhi cũng là tốt lắm rồi.”
Nhưng mẹ bảo, nếu muốn sống yên ổn ở đây, nhà mình phải nghĩ cách mang chút lợi lộc cho cả làng, đừng để ai ganh tị quá mức.
Ta không muốn rời làng, cha mẹ cũng vậy.
Sau khi bàn bạc, cả nhà quyết định để cha nhận mấy người trong làng làm học trò.
Ngay lúc ta với mẹ đang ngồi xếp hạng các gia đình trong làng theo độ tốt tính, một cỗ xe ngựa sang trọng chạy vào làng.
Đó là chiếc xe mà nhìn thôi cũng biết đắt tiền, bước xuống là một tỷ tỷ có làn da trắng hồng mà gái quê bọn ta không thể có nổi, áo quần cũng toàn là vải quý mà ta chưa từng thấy bao giờ.
Tỷ ấy nhìn ta, ánh mắt vừa dò xét, vừa như phán xét, dịu dàng nói:
“Là Dư cô nương phải không? Mẹ ta muốn gặp cô nương, phiền cô đi với ta một chuyến.”
Nàng nhấn mạnh hai chữ “mẹ ta”, thái độ chẳng thân thiện là mấy.
Mẹ vội chắn trước mặt ta, cau mày hỏi:
“Con gái ta còn nhỏ, có gì cứ nói với người lớn chúng ta, tìm nó làm gì?”
Nàng rõ ràng không ưa ta, nhưng lại nhìn mẹ ta bằng ánh mắt kính nể, khẽ cúi đầu hành lễ:
“Vậy phiền hai vị cùng đi với ta. Chuyện này liên quan đến thân thế của Dư cô nương, lên xe rồi nói rõ.”
Cha ta to lớn thế, có ông đi theo thì chẳng phải sợ gì.
Nhưng lên xe rồi, tỷ tỷ tên Triệu Vô Thúc ấy lại nói một câu làm ta lặng người.
Nàng nói, người phái nàng đến chính là mẹ ruột của ta, không phải mẹ đang ngồi ngay bên cạnh ta đây, mà là người đã sinh ra ta.
20
Về cha mẹ ruột, trước bảy tuổi ta từng nghĩ mãi, nhưng từ khi có mẹ để ôm ngủ, ta không còn nghĩ nữa.
Ta nghe chuyện về họ, cảm thấy vừa liên quan, vừa chẳng mấy dính dáng gì đến mình.
Đó chẳng phải câu chuyện đẹp đẽ gì, cách xa hẳn cái cảnh nhà ta mỗi ngày tỉnh dậy là phải lo cái ăn cái mặc.
Triệu tỷ tỷ kể, cha ruột ta có quyền thế, nhưng không có lương tâm.
Ông ta vừa ý mẹ ruột ta, liền bất chấp bà có bằng lòng hay không, ép cưới cho bằng được.
Nhưng mẹ ta là người không bao giờ chịu cúi đầu.
Khi yếu thế thì nhẫn nhịn, đến khi có cơ hội, liền liên kết với người khác, kéo cha ta xuống tận đáy.
Lúc đó ta đã được bảy tháng trong bụng mẹ, ai cũng tưởng vì ta mà bà sẽ nhượng bộ, nhưng thật ra bà cố giữ thai chỉ để lấy lòng tin, để có cơ hội vĩnh viễn thoát khỏi tên ác quỷ kia.
Nếu thai nhỏ hơn, chắc mẹ đã bỏ ta rồi, nhưng đã không bỏ được, bà cũng chẳng nhận ta.