Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/2VhGLNRpuo
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
29.
Ngay trong ngày tôi nhận giấy ly hôn,
Tần Lễ không chờ thêm một giây nào — lập tức cùng tôi đi đăng ký kết hôn.
Tôi như bước vào một cuộc đời mới.
Mọi thứ thuộc về quá khứ… dường như đã tan biến.
Sống cùng Tần Lễ, mỗi ngày trôi qua đều nhẹ nhàng, hạnh phúc —
Là cuộc sống mà suốt mấy chục năm qua, tôi chưa từng dám mơ đến.
Tôi từng nghĩ rằng, hôn nhân của ai rồi cũng sẽ giống nhau —
đều kết thúc trong bất hạnh.
Cho đến khi, hạnh phúc thật sự rơi vào tay tôi.
Một ngày nọ, khi Tần Lễ đi làm, tôi mua về một bộ khuôn bánh mới.
Muốn làm món ngọt tặng anh — một món quà nhỏ bất ngờ.
Nhưng khi chỉ còn cách nhà một con phố…
tôi bất ngờ bị một nhóm người chặn lại.
Giọng Tạ Dương the thé vang lên:
“Chị!
Anh Văn Khiêm nói chị bị một ông già bao nuôi, em không tin.
Thế mà giờ chị thật sự dọn đến ở biệt thự à?
Chị còn biết xấu hổ không?”
Hạ Văn Khiêm đứng đó, ánh mắt u ám, còn chưa kịp nói gì thì mẹ anh ta lao lên, gào thét như điên:
“Đều tại mày!
Là con đàn bà thối tha như mày mới khiến con tao mất việc!”
“Mày dám tung clip đó lên diễn đàn công ty, mày độc ác!
Mày là đồ tiện nhân! Mày khiến ba Văn Khiêm tức đến nhập viện!
Hôm nay tao cũng sẽ tung chuyện mày bị bao nuôi cho thiên hạ biết rõ—”
Tôi nghiêng người tránh đi, bình tĩnh nói:
“Tôi không hề tung đoạn video đó.”
Mẹ Hạ Văn Khiêm hét lên:
“Mày còn dám cãi?!”
Đúng lúc đó, mẹ ruột tôi cũng chỉ tay vào mặt tôi, giọng đầy căm hận:
“Mày làm tao và nhà họ Tạ mất mặt!
Mày khiến em mày không ngẩng đầu nổi, khiến tao không còn mặt mũi nào ra ngoài!”
Bàn tay bà ta giơ lên, chuẩn bị giáng xuống mặt tôi…
Ngay khoảnh khắc ấy, một bàn tay đàn ông mạnh mẽ vươn tới, ngăn lại thật gọn và dứt khoát.
Một giọng nói quen thuộc vang lên từ phía sau, lạnh lùng và đầy kiêu ngạo:
“Bà định làm gì?”
Là Tần Lễ.
Anh vẫn mặc nguyên bộ vest, ánh mắt lạnh như băng, khí thế mạnh mẽ không thể khinh thường.
Hạ Văn Khiêm kinh hãi mở to mắt:
“Tổng… Tổng giám đốc Tần? Sao ngài lại ở đây?”
Tạ Dương cũng cúi đầu thật thấp, không dám ngẩng lên.
Tần Lễ kéo tôi sát vào người mình, tay anh ôm vai tôi thật chặt.
Giọng anh vang lên, từng chữ rõ ràng, mạnh mẽ:
“Tôi là chồng của Tạ Oanh.”
Hạ Văn Khiêm nắm chặt tay, môi run lên:
“Không thể nào!”
Sắc mặt mẹ Hạ Văn Khiêm đỏ bừng vì giận:
“Con trai tôi vừa ly hôn với con tiện nhân này, mà hai người các người đã dan díu với nhau? Chắc chắn—”
“Mẹ!”
Hạ Văn Khiêm cắt ngang, giọng anh ta chùng xuống đầy khó đoán:
“Đây là tổng giám đốc công ty con…”
Mẹ anh ta tròn mắt, không tin nổi vào những gì mình vừa nghe thấy.
Tần Lễ nhếch môi, ánh nhìn lạnh như băng:
“Hạ Văn Khiêm, chính tôi là người sai trợ lý đăng đoạn video đó lên diễn đàn công ty.”
“Cậu chỉ mất việc là còn quá nhẹ.
Nếu muốn thử hậu quả nghiêm trọng hơn… cứ tiếp tục đến quấy rối Tạ Oanh xem.”
Giọng anh hờ hững như gió đầu đông nhưng sắc lạnh đến rợn người:
“Lần trước cậu bị đánh ngay ở khu dân cư, cũng là tôi cho người dạy dỗ.
Chẳng qua sợ Tạ Oanh giận, nếu không… tôi còn muốn tự mình ra tay.”
Ánh mắt anh dời về phía mẹ Hạ Văn Khiêm.
“Còn về nhà các người—”
“Tôi nghe nói ông Hạ đột quỵ, đang tìm cách chuyển sang bệnh viện Hằng Gia của nhà tôi?”
“Không cần tốn công nữa.”
“Từ giờ trở đi, không một người nào mang họ Hạ được bước chân vào hệ thống y tế của nhà tôi.”
Mẹ Hạ Văn Khiêm như bị sét đánh, toàn thân run rẩy.
Ánh mắt đầy sợ hãi và kinh hãi.
Ngay lúc đó, quản lý khu biệt thự cùng bảo vệ xuất hiện, dứt khoát tiến lên.
“Phiền quý khách rời khỏi khu vực.
Vui lòng không gây rối hoặc tụ tập trái phép.”
Đám người kia bị áp giải đi một cách sạch sẽ, không ai dám nói thêm một lời.
30.
Bàn tay Tần Lễ bao trọn lấy tay tôi, ấm áp và chắc chắn.
Anh nắm tay tôi, dẫn tôi trở về “nhà” của chúng tôi.
Vừa bước vào, tôi vẫn thấy gương mặt anh còn nghiêm lại, nên lén vòng tay ôm anh từ phía sau, đưa mũi khẽ cọ nhẹ lên vai anh làm nũng.
“Tạ Oanh, không được làm nũng.”
“Hôm nay em xử lý không tốt.”
“Sao gặp phải chuyện như vậy… lại không lập tức gọi cho anh?”
Tần Lễ khẽ kéo tay tôi ra khỏi người anh,
nhưng đến phút cuối, anh lại nắm chặt lấy tay tôi.
“Xem như hình phạt…
Tối nay em phải tự ngủ một mình trong phòng chính.”
“Không muốn đâu…” – tôi rên lên khẽ khàng như mèo con.
Ôm anh một lát, tôi khe khẽ nói:
“Lúc đó em khựng lại…
Là vì em chợt nhận ra một điều.
Rằng… mẹ và em trai em, thật ra chưa từng yêu em.”
Tần Lễ không giống những người khác, không cố gắng bào chữa cho họ, cũng không khuyên tôi nên tha thứ hay rộng lượng.
Anh chỉ nói một câu, thẳng thắn:
“Đúng vậy.
Họ không yêu em.”
Nhưng ngay giây tiếp theo,
anh ôm tôi, đặt tôi ngồi vào lòng anh.
Ánh mắt anh nhìn tôi như ôm trọn cả thế giới:
“Nhưng anh yêu em.”
“Tạ Oanh… hãy để anh trở thành gia đình của em.”
Tôi bật cười,
Tất cả những u uất, đau thương, cô đơn tích tụ suốt bao năm như tan thành mây khói.
“Anh đã là gia đình của em rồi mà.”