Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/AUhxJbJDsc

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 17

17.

“Đồ xấu! Ông là đồ xấu xa! Ông dám đẩy bà ngoại cháu, cháu sẽ mách ông nội, để ông nội mắng ông!”

Tiểu Nhụy lao đến, hai nắm tay nhỏ xíu liên tục đấm vào người tôi.

Gương mặt nó đầy giận dữ, ánh mắt tóe lửa.

Tôi cúi nhìn Lâm Tuyết ngồi bệt dưới đất, rồi lại nhìn Tiểu Nhụy đang giận đến mức nước mắt lưng tròng.

Cuối cùng, tôi nhắm mắt lại, xoay người bỏ đi.

“Lão Trần—!”

Tiếng gọi xé lòng vang lên phía sau.

Tôi quay về nhà.

Ngôi nhà của tôi và Chu Vân.

Chu Vân không có ở đây.

Tiểu Vũ cũng không.

Căn nhà sạch sẽ, ấm cúng, không hạt bụi nào vương trên kệ.

Hoa lá ngoài ban công vẫn xanh tươi, căng tràn sức sống.

Chu Vân vốn là người trầm lặng, mọi góc nhỏ trong căn nhà này, từ vật dụng đến tranh ảnh treo tường, đều do bà đích thân bày trí.

Đây là nơi bà thích nhất, là thế giới riêng của bà.

Mỗi sáng sớm, bà luôn dậy thật sớm để chuẩn bị bữa sáng cho tôi.

Chỉ khi thấy tôi ăn xong, bà mới yên tâm.

Tôi thường bảo bà lớn tuổi rồi nên nghỉ ngơi nhiều hơn, nhưng bà lại nói:

“Chăm sóc anh chính là niềm hạnh phúc lớn nhất của em.”

Mỗi lần tôi đi làm về, hoặc sẽ thấy bà đang thử nấu món mới tôi và Tiểu Vũ thích ăn,

hoặc đang đùa nghịch cùng Tiểu Vũ sau giờ học,

hoặc chỉ đơn giản là ngồi dưới ánh đèn vàng, đọc sách và vẽ tranh.

Khi ấy, tôi thấy tất cả thật… bình thường.

Sau khi sống cùng Lâm Tuyết, tôi mới nhận ra, lối sống của bà và Chu Vân hoàn toàn khác biệt.

Cô thích ồn ào, náo nhiệt.

Thường xuyên tụ tập chơi mạt chược với bạn già.

Việc nhà thì chẳng mấy khi để tâm.

Phòng khách lúc nào cũng bừa bộn.

Bàn mạt chược đầy đồ ăn vặt và nước ngọt.

Quần áo vứt lung tung.

Bàn trang điểm chất đầy thực phẩm chức năng, mỹ phẩm, bày biện lộn xộn.

Tôi không quen nổi.

Cuối cùng phải thuê người giúp việc nấu ăn, rồi thuê thêm người đến dọn nhà theo giờ.

Khi ấy tôi từng nghĩ:

“Có tiền là được, chuyện gì dùng tiền giải quyết được thì chẳng đáng ngại.”

Giờ đây, tôi bước từng bước vô định trong ngôi nhà quen thuộc.

Như một linh hồn vất vưởng, chẳng biết mình thuộc về đâu.

Tùy chỉnh
Danh sách chương