Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/40UTa763ra

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 21

21.

Một hôm, tôi háo hức cầm theo bộ màu nhập khẩu mà cô ấy thích nhất, bước đến trước cửa nhà cũ.

Nhưng điều tôi thấy… là một đống đồ chất đống nơi bậc thềm.

Bút vẽ.

Giá vẽ.

Hộp màu.

Tập vẽ.

Tranh đã hoàn thành…

Tất cả đều là những món tôi đã lặng lẽ đặt trước cửa suốt thời gian qua.

**Chu Vân đã dọn đi. Dẫn theo cả Tiểu Vũ.**

Tôi lao đến trường của thằng bé.

Giáo viên nói họ đã chuyển trường, không thể tiết lộ nơi đến.

Tôi tìm đến phòng tranh cô hay ghé — không thấy bóng dáng.

Đến công viên nơi cô từng vẽ ngoại cảnh — không có ai.

Tôi như cái xác không hồn, ngồi rạp xuống trước ngôi nhà cũ.

Mấy ngày liền không ăn uống gì.

Cuối cùng, tôi quay về ngôi nhà xưa của hai chúng tôi.

Nội thất đã vơi đi hơn nửa, nhưng vẫn còn vương lại một vài thứ.

Từng góc nhà… vẫn còn đậm hơi thở của Chu Vân.

Tôi tự nhốt mình trong đó.

Ở lại nơi cô từng sống lâu nhất.

Mỗi gian phòng, mỗi mét vuông, dường như đều in hình bóng cô.

Trong bếp, trên sofa, trong phòng ngủ, ở ban công…

Cô đang vẽ tranh, đang đọc sách, đang uống trà, đang mỉm cười với tôi.

Cho đến một ngày — **cô thực sự xuất hiện trước mắt tôi.**

Ở góc ban công, cô đang tưới hoa.

Nắng sớm phủ lên người cô một tầng sáng mờ ấm áp.

Tóc dài rủ xuống vai, từng sợi, tôi đều nhìn rõ mồn một.

Rồi hình bóng ấy dần nhạt đi.

Xuất hiện ngày càng ít.

Tôi nghĩ mãi, cuối cùng tìm ra một cách.

Cách này tôi từng dùng, và **rất hiệu nghiệm**.

Tôi cầm dao rọc giấy, rạch vài đường lên cổ tay.

Ngay khi m/á/u bắt đầu rỉ ra, Chu Vân liền xuất hiện, vội vã chạy tới ôm lấy tay tôi, mặt đầy lo lắng:

“Anh sao lại bất cẩn thế này? Phải làm sao bây giờ? Có để lại sẹo không?”

Tôi cười lớn:

“Vết thương nhỏ thôi, không sao.”

Cô lắc đầu, bất đắc dĩ cũng bật cười.

Tôi vừa uống trà do cô pha, vừa lật tranh cô vẽ, vừa thủ thỉ kể chuyện cũ.

Cuộc sống… đáng lý nên tiếp diễn như thế.

Nhưng rồi — **một người lạ đột ngột bước vào thế giới của tôi.**

Tùy chỉnh
Danh sách chương