Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/1Vn8bGYtgf
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
6.
“Nếu chị ấy nổi giận ngay tại chỗ…”
Lâm Tuyết cười khổ:
“Thì cũng là tôi đáng phải chịu thôi.”
Chúng tôi đến Cục Dân chính từ sớm, Lâm Tuyết siết chặt tay tôi, cả hai lặng lẽ tiếp thêm sức mạnh cho nhau.
Khi Chu Vân xuất hiện, suýt nữa tôi không nhận ra bà.
Hôm nay bà ăn vận rất chỉn chu: váy dài màu be kết hợp với áo khoác len mỏng, mái tóc được uốn sóng nhẹ nhàng, khiến bà trông trẻ ra hơn chục tuổi.
Lớp trang điểm nhẹ nhàng mà tinh tế, tôn lên làn da trắng mịn như ngọc, từng cử chỉ đều toát lên vẻ thanh nhã.
Bà khẽ kéo lại chiếc khăn choàng trên vai, dáng vẻ ung dung bước vào sảnh lớn.
Dù ở đâu, bà cũng luôn mang đến một sự tĩnh lặng yên bình, khiến những người xung quanh cảm thấy dễ chịu trong lòng.
Dù ở nhà hay nơi công cộng, đều như thế.
Cả đại sảnh lập tức trở nên yên ắng, ánh mắt mọi người như vô thức bị thu hút về phía bà.
Tôi sững lại, trong lòng dâng lên một cảm giác vừa quen thuộc vừa xa lạ.
Tôi bước tới, buột miệng nói:
“Hôm nay em mặc váy à?”
Rõ ràng bà không ngờ tôi sẽ hỏi như vậy, hơi ngẩn ra:
“Ừ.”
“Tôi nhớ em luôn mặc quần dài, hiếm khi thấy em ăn mặc thế này.”
Bà khẽ nhíu mày, nhẹ giọng nói:
“Lát nữa tôi gặp một người bạn cũ.”
Tôi định hỏi là ai thì Lâm Tuyết bước lại gần.
Thấy dáng vẻ Chu Vân hôm nay, trong mắt cô hiện lên vẻ ngạc nhiên, sau đó nở một nụ cười nhã nhặn:
“Chào chị Chu, tôi đến đây… không khiến chị cảm thấy khó chịu chứ?”
Chu Vân nhìn cô mấy giây, khóe môi khẽ nhếch lên:
“Mọi chuyện qua rồi.”
Nghe bà nói vậy, lòng tôi bỗng thấy bực bội, liền buông lời không mấy dễ chịu:
“Đây là nơi công cộng, đừng như trước kia cứ dây dưa mãi không dứt!”
Câu này cũng không hẳn oan uổng.
Suốt một năm qua, vì níu kéo cuộc hôn nhân này, Chu Vân đã cố gắng rất nhiều.
Có lúc bà khóc, có lúc làm ầm lên, phần nhiều là lặng lẽ nhìn tôi, nói những lời khiến tôi bực bội:
“Lão Trần, anh còn nhớ lời thề năm xưa của chúng ta không?”
“Lão Trần, chẳng lẽ chúng ta thật sự không còn khả năng cứu vãn?”
“Lão Trần, tôi thật sự không gắng gượng được nữa rồi…”
Chúng tôi từng rất yêu nhau, nhưng con người rồi sẽ thay đổi.
Đến cuối cùng, tôi đã chán ngấy tất cả.
“Chu Vân, chuyện đã qua thì hãy để nó qua đi, con người ai rồi cũng khác.”
Lúc này, Chu Vân cụp mắt xuống, khẽ cười.
“Đi làm thủ tục thôi.”
Mọi thứ diễn ra suôn sẻ, nhân viên nói sau một tháng “thời gian suy nghĩ lại” thì quay lại nhận giấy.
Khi rời khỏi Cục Dân chính, Lâm Tuyết lấy hết can đảm, chân thành nói với Chu Vân:
“Thật ra hôm nay tôi đến đây, là để xin lỗi chị. Tôi và lão Trần… Haiz, có lẽ là số phận rồi…”
Chu Vân mỉm cười, ánh mắt dừng lại trên chiếc vòng ngọc nơi cổ tay của Lâm Tuyết.
“Cái vòng này, cô cố ý đeo để cho tôi thấy sao?”
Hai người phụ nữ lặng lẽ nhìn nhau trong gió thu.
Lâm Tuyết mỉm cười với bà.
Tôi không hiểu họ đang nói gì, cúi đầu nhìn kỹ chiếc vòng ngọc ấy — toàn thân óng ánh, sáng mịn như nước.
Bất chợt, tôi nhớ ra rồi.